“Minh lang, vì... vì sao?” Thân thể mềm mại Đoàn Oanh Oanh run rẩy nói.
Ngao Minh đặt thi thể Đoàn Oanh Oanh nằm ngang trên mặt đất, ánh mắt của y vẫn như cũ ôn nhu.
“Oanh Oanh, cho tới nay ngươi vẫn cự tuyệt thân mật cùng ta.” Ngao Minh nói: “Thậm chí mỗi một lần ở chung với ta đều cẩn thận, e sợ ta nhìn thấy thân thể ngươi. Hơn nữa còn nói ngươi là một nữ nhân biết giữ trinh tiết, cho nên lúc thành hôn mới dâng hết thảy cho ta.”
“Ta. . . Ta. . .” Đoàn Oanh Oanh vừa ho khan, vừa thổ huyết ra, bởi vì nàng bị đâm trúng ngực phải, cho nên trong lúc nhất thời không chết được, nhưng lại vô cùng thống khổ, mỗi một lần hô hấp đều như đao róc thịt.
Ngao Minh nói: “Ta biết, đêm hôm đó ngươi và Ngao Ngọc thành hôn, cầu đá sụp đổ, ngươi mất tích một đêm, nhưng thật ra là rơi vào tay Ngao Ngọc, mà lại bị hắn nhục nhã trước nay chưa từng có.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây