Sư Phụ Tôi Là Lâm Chánh Anh

Chương 9: Uyên ương quỷ đoạt mệnh

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe vậy, Thu Sinh như được đại xá, mặt mày tươi tỉnh, “dạ” một tiếng rồi nhanh chóng quay về thay đồ.

Không lâu sau, anh ta đã đạp xe chạy về phía thị trấn.

Thấy Thu Sinh rời đi, Cửu Thúc thở dài, nhìn Văn Tài đang đỡ cương thi ở cửa, nói: “Nam Thần, con thấy rồi đấy! Đại sư huynh Thu Sinh của con tuy có thiên phú nhưng bản tính ham chơi, thiếu kiên nhẫn, khó gánh vác trọng trách. Nhị sư huynh Văn Tài tuy hiền lành nhưng lại chậm hiểu, nhút nhát, đạo pháp trừ ma diệt quỷ khó mà tinh thông được. Chỉ có con, tính tình kiên cường, làm việc cẩn trọng không hoảng loạn. Sư phụ rất kỳ vọng vào con, đừng để sư phụ thất vọng.”

Nói xong, Cửu Thúc còn vỗ vai Nam Thần.

Nam Thần được khen thì hơi bất ngờ, nhưng cũng không kiêu ngạo, vội vàng chắp tay, cung kính đáp: “Sư phụ quá khen rồi ạ.”

Cửu Thúc mỉm cười: “Được rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai sư phụ dẫn con lên trấn uống trà Tây.”

Nói xong, ông cũng không nói thêm gì, quay người bỏ đi.

Thấy Cửu Thúc rời đi, Nam Thần cười khổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Kiếp trước, anh sống như một kẻ vô dụng, mọi việc đều không như ý, lại còn xui xẻo xuyên không đến đây.

Ở nơi này, anh luôn cẩn trọng trong mọi việc, chăm chỉ tu luyện, cũng chỉ vì muốn sống sót trong thế giới loạn lạc này mà thôi! Vậy mà lại được Cửu Thúc khen ngợi hết lời, lại còn đặt nhiều kỳ vọng vào anh, khiến anh không khỏi cảm khái.

Kiếp trước, nào đã có ai khen anh như vậy?

Chẳng lẽ... chỉ vì anh mang theo chín năm giáo dục bắt buộc của thế kỷ hai mốt?

Nam Thần tự giễu, rồi cũng quay người rời khỏi nhà xác...

Hôm sau, Cửu Thúc thay một bộ đồ mới, mặc áo khoác vàng, còn mang cả tẩu thuốc và chiếc nhẫn ngọc bích mà bình thường ông không nỡ đeo. Dù sao hôm nay người ông phải gặp cũng là người giàu nhất trấn Nhậm Gia: Nhậm lão gia, Nhậm Phát.

Sáng sớm, Cửu Thúc đã dẫn Nam Thần và Văn Tài rời khỏi nghĩa trang, đi lên trấn.

Vừa đến chợ, những người buôn bán và cư dân xung quanh đều niềm nở chào hỏi Cửu Thúc. Uy tín của Cửu Thúc ở trấn Nhậm Gia này khá cao. Dù sao, nhà nào có việc hiếu hỷ, chọn ngày lành tháng tốt, xem phong thủy, làm pháp sự gì, hầu như đều tìm đến Cửu Thúc. Ở trấn Nhậm Gia này, Cửu Thúc xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.

“Cửu Thúc, chào buổi sáng.”

“Chào!”

“Cửu Thúc, cậu đồ đệ mới của ông đẹp trai thật đấy!”

Cửu Thúc cười tủm tỉm, liên tục chào hỏi mọi người, dẫn theo Nam Thần nhiệt tình đáp lại.

Lúc này, một người bán hàng kéo Văn Tài lại hỏi: “Văn Tài, các người đi đâu đấy?”

Văn Tài cười hì hì: “Sư phụ nói dẫn chúng tôi đi uống trà Tây.”

Người bán hàng ngạc nhiên. Đó là nhà hàng Tây duy nhất ở trấn Nhậm Gia, giá cả rất đắt đỏ, chỉ có những người giàu có, quyền quý mới có thể vào đó.

“Chả trách ăn mặc chỉnh tề thế. Uống xong nhớ kể cho tôi nghe trà Tây có mùi vị gì nhé.”

Văn Tài xua tay, rồi chạy theo Cửu Thúc và Nam Thần.

Khi đuổi kịp, anh ta có chút rụt rè nói: “Sư phụ, con có thể không đi gặp Nhậm lão gia cùng người được không?”

Cửu Thúc buồn bực: “Vì sao, con và Nhậm lão gia có quen biết à?”

“Không phải, ông ta trông như thế nào con cũng không biết. Con lớn thế này, còn chưa có uống qua trà Tây. Con sợ làm trò cười cho thiên hạ, khiến sư phụ mất mặt.”

“Sư huynh, đệ cũng chưa từng gặp Nhậm lão gia, còn có đệ ở đây mà!” Nam Thần cười nói, biết Văn Tài nhát gan, không dám đi.

Cửu Thúc đứng bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên: Uống trà Tây thôi mà cũng sợ, thế làm đồ đệ của bần đạo kiểu gì?

Nhưng ngoài miệng, lại kéo dài thanh âm nói: “Khó có lúc con suy nghĩ cho mặt mũi của sư phụ. Tốt, rất tốt. Sợ làm sư phụ mất mặt, vậy con đừng đi.”

Nói xong, xoay người đi thẳng về phía trước.

Văn Tài thấy Cửu Thúc đột nhiên nổi giận, vẻ mặt cũng ngỡ ngàng, không rõ mình lại làm gì sai.

Nam Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không nói lời nào, nhanh chóng đi theo Cửu Thúc.

Nhưng trong đầu, lại nghĩ đến cốt truyện.

Nếu dựa theo cốt truyện, chưa đi được 10 mét thì Cửu Thúc sẽ kêu Văn Tài đi theo.

Bởi vì bản thân Cửu Thúc cũng chưa từng uống trà Tây.

Hơn nữa, nhược điểm duy nhất của Cửu Thúc chính là coi trọng thể diện.

Ông cũng sợ mình xấu mặt, lỡ như có gì, vẫn có thể làm Văn Tài đứng chắn ở phía trước.

Bởi vì Văn Tài trời sinh ngu dốt, dễ lừa dối.

Cũng không biết, có một người xuyên không như anh xuất hiện.

Tình tiết của cốt truyện này có bị thay đổi hay không.

Cửu Thúc có còn làm như vậy không.

Vừa nghĩ như vậy, Cửu Thúc chợt nghiêng người, đối với Văn Tài còn ngây ngốc đứng tại chỗ nói: “Văn Tài...”

Văn Tài kỳ thật cũng muốn đi tăng kiến thức, nhưng lại sợ xấu mặt.

Vừa rồi Cửu Thúc kêu anh ta đừng đi, anh ta còn có hơi mất mát.

Lúc này nghe thấy Cửu Thúc lại kêu anh ta, cả người trở nên hưng phấn.

“Con ở chỗ này...”

Văn Tài bước nhanh mà đến: “Sư phụ, người kêu con?”

Cửu Thúc bày ra bộ dáng đa mưu túc trí: “Sư phụ thấy con hiểu chuyện, hôm nay liền mang con đi tăng kiến thức, dạy con uống trà Tây như thế nào.”

Văn Tài cười hì hì: “Cảm ơn sư phụ.”

Cửu Thúc trong lòng cười thầm, có đôi khi Văn Tài ngu dốt cũng khá tốt.

Lúc này, bộ dáng tâm tư nhỏ đã thực hiện được của Cửu Thúc đều bị Nam Thần nhìn ở trong mắt.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)