Anh biết rõ mấy con cương thi này chỉ là loại thường, không có sức chiến đấu.
Làm theo những gì Cửu Thúc truyền dạy, anh cũng cắn ngón tay, kết ấn thủ pháp.
Nếu ngay cả đám cương thi này còn không đối phó được, thì sau này làm sao sống nổi ở cái thế giới đầy yêu ma quỷ quái này?
Vừa bước vào đã thấy Cửu Thúc ra tay dữ dội.
Có lẽ đến tuổi mãn kinh rồi, đánh đám cương thi không thương tiếc.
Một quyền trái, một cước phải, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Nam Thần cũng không nói nhiều, túm lấy một con cương thi làm bao cát để luyện tay.
Tứ Mục đạo trưởng trông thấy thì sợ hãi không thôi.
Mấy con cương thi này đều là “khách hàng”, là thần tài của ông ấy.
Nếu để bị thương, lúc giao thi thể cho người thân bị phát hiện, chẳng phải ông ấy sẽ bị truy cứu trách nhiệm à?
Còn có thể phải đền tiền nữa!
Tứ Mục đau xót không thôi, không ngừng kêu lên: “Sư điệt, nhẹ tay chút! Đừng vật qua vai!
Sư điệt, đừng! Đừng đá vào mặt! Mặt mà bầm là phải bồi thường đó!
Sư, sư huynh! Đừng mạnh tay thế!
Sư huynh! Đánh gãy rồi kìa! Để đệ làm cho...”
Cửu Thúc mặc kệ, lại lao tới một con cương thi khác, tiếp tục đấm đá tơi bời.
Nam Thần càng không quan tâm, coi như luyện tập.
Thậm chí còn đánh rơi cả hàm răng giả của một con cương thi.
Lúc Nam Thần đang tìm mục tiêu tiếp theo, nhìn quanh thì thấy đám cương thi đã bị đánh ngã hết.
Nằm la liệt khắp nơi, ngang dọc bừa bộn.
Tứ Mục đạo trưởng đau xót, sờ vào cánh tay gãy của một con cương thi: “Trời ơi! Sư huynh đánh gãy cả xương cánh tay, còn gãy ba cái xương sườn nữa chứ!”
Cửu Thúc xoay cổ tay một cái, bộ dạng vẫn còn chưa đã tay: “Bọn chúng đâu có nhân tính gì.”
Nói xong, ông quay sang nhìn Nam Thần, đầy hài lòng: “Không tồi, không uổng công sư phụ dạy con.”
Nam Thần được sư phụ khen, cũng có chút đắc ý: “Đa tạ sư phụ, đều là nhờ người chỉ dạy tốt.”
Một câu nịnh bợ khéo léo tuôn ra.
Cửu Thúc nghe xong trong lòng khoan khoái.
Tứ Mục đạo trưởng thấy thế, chỉ biết trợn mắt: “Hai kẻ bạo lực, đánh hỏng hết khách hàng của bần đạo rồi...”
Dứt lời, ông ấy bắt đầu đỡ từng thi thể lên.
Nam Thần thấy vậy, cũng cười theo, bước lại phụ giúp.
Cửu Thúc nhìn Nam Thần mới nhập môn chưa tới nửa năm, mà đã có thể ứng phó không hoảng loạn, hành động thuần thục.
Quan trọng hơn là, ăn nói cũng khéo léo, không khỏi gật gù hài lòng.
Nhìn lại hai cái đầu lấp ló sau cửa là Thu Sinh và Văn Tài vẫn còn ngơ ngác, lửa giận lại bùng lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào nhận lỗi, rồi giúp một tay!”
Thu Sinh và Văn Tài nghe xong, rùng mình một cái, miệng lẩm bẩm “dạ”, rồi mới lật đật chạy vào hỗ trợ…
****
Mọi người cùng nhau đỡ những cương thi đang nằm ngổn ngang dậy, dán bùa vàng lên trán từng cương thi. Nam Thần phủi tay nói: “Sư thúc, khách hàng của ngài, một người cũng không thiếu, đủ cả rồi đấy.”
Tứ Mục đạo trưởng gật đầu, mặc đạo bào vào, vác cây cờ gọi hồn lên vai, trước mặt Cửu Thúc, chỉ vào Thu Sinh và Văn Tài mắng: “Hai đứa ranh con này, giỡn mặt à? Dám đem khách hàng của bần đạo ra đùa giỡn? Không lo học hành cho tử tế? Nhìn sư đệ Nam Thần của chúng bay xem, làm việc đâu ra đấy, chững chạc hơn hai đứa bây nhiều.”
Cửu Thúc quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thu Sinh và Văn Tài. Lại nhìn sang Nam Thần điềm tĩnh, ông càng thêm bực bội, lập tức mắng xối xả vào mặt hai đứa đồ đệ. Vẻ mặt ông lộ rõ sự bất lực. Hai đứa đồ đệ này ông đã dạy bao nhiêu năm mà vẫn chẳng nên thân, kém xa Nam Thần, đứa đồ đệ thứ ba mới nhập môn chưa được bao lâu.
Thấy vậy, Nam Thần liền lên tiếng xin tha: “Sư phụ, sư thúc, đại sư huynh và nhị sư huynh cũng chỉ là vô ý, tha cho họ lần này đi!”
Thu Sinh và Văn Tài nghe Nam Thần nói đỡ, đều nhìn anh với ánh mắt cảm kích.
Cửu Thúc thấy Nam Thần cầu xin, hít sâu một hơi, nói: “Còn không mau xin lỗi sư thúc của chúng bay!”
Thu Sinh và Văn Tài nghe vậy, liền nhìn Tứ Mục đạo trưởng, nói: “Sư... sư thúc, chúng con sai rồi…”
Lời còn chưa dứt, Tứ Mục đạo trưởng đã xua tay: “Thôi! Không cần nói nữa, bần đạo đi đây.”
“Sư đệ, ở lại thêm vài ngày nữa đi!” Cửu Thúc giữ lại, dù sao cũng là hai đứa đồ đệ của ông gây ra chuyện, trong lòng ông cũng áy náy.
Tứ Mục đạo trưởng xua tay: “Thôi thôi, hẹn gặp lại.”
Nói xong, ông ấy rải một nắm tiền vàng mã, lắc chuông đồng.
“Leng keng keng...”
“Mấy người anh em, lên đường thôi...”
“Leng keng keng...”
“Mấy người anh em, lên đường thôi...”
Dứt lời, đám cương thi đồng loạt quay người, nhảy ra khỏi nhà.
Nam Thần cung kính nói: “Sư thúc đi thong thả!”
Cửu Thúc bước nhanh ra phía trước, mở cổng tiễn Tứ Mục đạo trưởng. Sau đó, ông quay trở lại nhà xác với vẻ mặt giận dữ, hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm vào Thu Sinh vẫn chưa thay đồ.
Thấy vậy, Văn Tài sợ bị vạ lây, liền chuồn êm từ cửa sau.
Thu Sinh nghĩ Cửu Thúc sẽ nổi trận lôi đình, mắng cho một trận nên cúi gằm mặt, không dám lên tiếng.
Cửu Thúc nhìn bộ dạng ấm ức của Thu Sinh, tuy trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng dù sao đây cũng là đồ đệ đầu tiên của ông, tuổi còn trẻ, vẫn còn dạy bảo được, nên ông đè nén cơn giận, nói: “Khuya rồi còn chưa về? Muốn dì con lại đến đòi người nữa à? Mau về đi!”