Cửu Thúc đạo hạnh cao thâm, làm sao để bà ta được như ý? Ông ấy lạnh lùng hừ một tiếng, tay kia giơ lên.
“Bốp!” Một chưởng bổ trúng quỷ môn trên trán lão nữ quỷ.
Tiếp đó, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, lão nữ quỷ đang trọng thương lập tức bị đánh nát hồn phách, hồn bay phách tán ngay tại chỗ.
Lão nam quỷ thấy vậy, vô cùng phẫn nộ.
Nhưng ông ta cũng biết, cùng lúc đối mặt với cả Tứ Mục và Cửu Thúc, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Càng chần chừ, càng thêm nguy hiểm.
Lúc này, ông ta bất chấp hao tổn công lực, cắn răng phun ra một luồng khí đen. Luồng khí đen đó vừa chạm vào lá cây bên cạnh, lá cây liền héo úa chuyển vàng.
Thấy luồng khí đen hung hãn, Tứ Mục đạo trưởng không dám chủ quan, vội vàng lùi lại. Nhân cơ hội này, lão nam quỷ liền lẩn vào bóng tối, trốn thoát…
Nhưng Cửu Thúc và Tứ Mục đạo trưởng sao có thể dễ dàng buông tha cho con lệ quỷ đã gây họa khắp nơi này?
“Sư đệ, đuổi theo!”
Cửu Thúc quát một tiếng, là người đầu tiên lao vào bóng tối.
Tứ Mục đạo trưởng cũng không chần chừ, nhanh chóng đuổi theo.
Nam Thần cũng bò dậy, tuy bị ngã khá đau nhưng cũng không đáng ngại. Anh nhặt kiếm gỗ đào lên, nhanh chóng đuổi theo.
Ba người đuổi theo khoảng nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại. Nam Thần tuy còn trẻ, nhưng đã thở hổn hển, hai chân mềm nhũn. Còn Cửu Thúc và Tứ Mục đạo trưởng chỉ thở dốc vài hơi.
Lúc này, Tứ Mục bước lên trước, nhặt từ trong bụi cỏ ra một con uyên ương bằng giấy, kinh ngạc nói: “Sư huynh, nhìn này.”
Cửu Thúc nhìn con uyên ương giấy, cau mày: “Chết tiệt, con lệ quỷ này lại biết dùng thuật thế thân. Chúng ta đã đuổi nhầm hướng rồi…”
Nghe vậy, Nam Thần không khỏi thót tim. Chẳng phải nói, lão quỷ đoạt mệnh kia chạy thoát rồi?
“Sư phụ, vậy giờ chúng ta phải làm sao?”
Cửu Thúc nghe Nam Thần hỏi, liền nhìn về phía Tứ Mục đạo trưởng: “Tứ Mục, đệ được sư phụ chân truyền, đệ dùng thuật truy tung cóc giấy kia xem có thể tìm thấy con quỷ đó không?”
Tứ Mục đạo trưởng thở dài: “Sư huynh, vừa rồi đệ đã dùng rồi. Một ngày chỉ có thể thi triển một lần, bây giờ muốn dùng cũng không được nữa.”
Cửu Thúc nghe xong, cũng chỉ biết thở dài. Lão quỷ đã chạy thoát không còn tăm hơi, lại không có cách nào truy tung, chỉ đành nói: “Thôi vậy! Uyên Ương Quỷ đã chết một, chắc cũng không dám quay lại đây gây chuyện nữa. Chúng ta về trước đã. Nếu có manh mối, bần đạo sẽ đích thân trừ khử ông ta…”
Tứ Mục đạo trưởng khẽ gật đầu. Bây giờ không có dấu vết gì để lần theo, muốn tìm lão quỷ kia chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Vì vậy, ba người Cửu Thúc, Tứ Mục và Nam Thần đành quay trở về.
Trên đường về, Tứ Mục đạo trưởng không ngừng khen ngợi Nam Thần, đặc biệt là lúc nãy, anh đã giơ kiếm đỡ đòn cho ông ấy.
Khen Nam Thần nhanh trí, khi đối mặt với lệ quỷ vẫn có thể bình tĩnh ứng phó, đúng là một hạt giống tốt. Thậm chí, ông ấy còn muốn Nam Thần bái mình làm sư phụ, nói rằng Cửu Thúc đã có hai đồ đệ rồi, còn ông ấy chỉ có mỗi Gia Lạc.
Cửu Thúc nghe vậy, trong lòng cũng đắc ý, cảm thấy nở mày nở mặt, nhưng kêu ông nhường Nam Trần thì không đời nào.
Nhớ đến Thu Sinh và Văn Tài, ông liền bực bội. Một đứa thì nông nổi hấp tấp, một đứa thì ngốc nghếch cứng đầu, ông liền từ chối Tứ Mục đạo trưởng ngay.
Còn bản thân Nam Thần, căn bản không nghe hai người họ nói gì. Suốt dọc đường, trong lòng anh dậy sóng, chỉ cảm thấy thế giới này quá nguy hiểm, quá đáng sợ. Muốn sống yên ổn không chỉ dựa vào việc ôm đùi hai vị đạo trưởng Cửu Thúc và Tứ Mục, mà còn phải nghĩ cách thay đổi diễn biến chính của câu chuyện. Ví dụ như, tình tiết dời mộ lão gia nhà họ Nhậm sắp xảy ra.
Xét cho cùng, vừa rồi chỉ là hai con lệ quỷ bình thường thôi mà đã suýt lấy mạng anh, lại còn để chạy thoát một con. Nếu lão gia nhà họ Nhậm kia nhảy ra khỏi quan tài, có trời mới biết anh có bị vạ lây mà mất mạng hay không...
****
Hôm nay, sau khi làm pháp sự ở thôn Ngưu Gia xong, Cửu Thúc liền dẫn Thu Sinh và Văn Tài trở về nghĩa trang.
Vừa hay ông cũng nhìn thấy chén trà trên bàn có điểm khác thường, lại không thấy Nam Thần đâu, nên đã một mình đi tìm. May mà đúng lúc quan trọng đã tìm được Nam Thần và những người khác, kịp thời ra tay tương trợ.
Mới có được màn vừa rồi.
Lúc này, Nam Thần đi theo sau Cửu Thúc và Tứ Mục đạo trưởng, không hề để tâm đến việc họ đang nói gì. Trong lòng anh chỉ đang tính toán làm cách nào để thay đổi những tình tiết sắp xảy ra, làm thế nào để ngăn chặn lão gia nhà họ Nhậm nhảy ra khỏi quan tài.
Không lâu sau, ba người đã ra khỏi rừng, quay trở lại trước cửa nhà Đại Lực.
Đại Lực thấy Cửu Thúc và Nam Thần trở về, vội vàng chạy ra đón: “Cửu Thúc, Cửu Thúc, con… con lệ quỷ đó đã bị bắt chưa?”
Vẻ mặt Đại Lực đầy lo lắng, vừa nói vừa nuốt nước bọt, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
Cửu Thúc khẽ lắc đầu, trong lòng cũng có chút bực bội. Trấn Nhậm Gia là địa bàn của ông, con lệ quỷ này dám đến đây quấy phá, rõ ràng là không coi ông ra gì. Vậy mà giờ lại để chạy thoát một con.
Ông đành thở dài nói: “Nó đã chạy thoát rồi, nhưng đừng sợ. Ngày mai bần đạo sẽ cho Nam Thần mang bùa bình an đến cho cậu, đảm bảo cậu sẽ bình an vô sự.”