Nghĩ tới đây, sau lưng Nam Thần liền lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả sống lưng.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi theo con cóc giấy vàng ra khỏi khu rừng. Con cóc giấy dừng lại trước một căn nhà tranh, không nhúc nhích.
Nam Thần nhìn từ xa, nói: “Sư thúc, con cóc giấy không động đậy nữa.”
Tứ Mục đạo trưởng đẩy gọng kính, lạnh lùng hừ một tiếng, từ trong túi vải đeo bên hông lấy ra một vật giống như lưới đánh cá, nói: “Xem ra đã tìm thấy rồi. Sư điệt, lát nữa nghe theo hiệu lệnh của sư thúc, dụ con quỷ già đó ra khỏi nhà. Hôm nay, để cậu được mở mang tầm mắt, xem thực lực của sư thúc đây.”
Nói xong, Tứ Mục đạo trưởng dẫn Nam Thần lặng lẽ áp sát căn nhà tranh cũ kỹ kia...
Trong nhà tranh, có ba người đang ngồi.
Ngọn đèn dầu chập chờn lay động, nhưng chỉ chiếu ra một cái bóng duy nhất. Hai người trong số đó chính là đôi vợ chồng già lúc nãy ở nghĩa trang. Người còn lại là chủ nhân căn nhà, một chàng trai trẻ tên là Đại Lực.
Lúc này, bà lão vô cùng nhiệt tình, cứ một mực dúi đôi ngọc uyên ương vào tay Đại Lực: “Đại Lực à, cháu là đứa trẻ tốt. Cầm lấy đôi ngọc uyên ương này, ngày mai đem đến tiệm cầm đồ đổi lấy ít tiền, rồi cưới vợ sinh con.”
Ông lão ngồi bên cạnh cũng cười nói: “Đúng vậy Đại Lực, cháu là đứa trẻ ngoan, thím cho cháu thì cháu cứ nhận lấy. Sáng mai đem đi đổi ít tiền, cưới lấy một cô vợ.”
Đại Lực chỉ là một nông dân chất phác, thật thà. Vì nhà nghèo, lại không có họ hàng thân thích, giờ đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ. Ban đầu anh ta còn khách sáo từ chối, nhưng không cưỡng lại nổi sự mê hoặc của việc… cưới vợ.
Trong mắt Đại Lực, đôi ngọc uyên ương trong suốt lấp lánh này chắc chắn có thể đổi được kha khá tiền. Đến lúc đó, chỉ cần tìm bà mối, lại bỏ ra chút tiền, chắc chắn sẽ cưới được vợ.
Nghĩ đến đây, Đại Lực không từ chối nữa, cười ngô nghê hai tiếng, hai tay nhận lấy đôi ngọc uyên ương: “Chú, thím, vậy… vậy cháu nhận nhé. Chú thím nhất định phải ở lại thêm vài ngày, đợi cháu kết hôn xong, cháu sẽ tiễn chú thím về quê…”
Nào ngờ lời còn chưa dứt, anh ta đã thấy có điều không ổn. Anh ta phát hiện, đôi vợ chồng già lúc nãy còn hiền lành phúc hậu, sau khi anh ta nhận ngọc uyên ương, sắc mặt bỗng cứng đờ, thậm chí còn lộ ra nụ cười quỷ dị, đang nhìn chằm chằm anh ta mà cười “khặc khặc khặc” ghê rợn.
“Chú, thím, sao… sao hai người lại nhìn cháu như vậy?”
Nào ngờ, đôi vợ chồng già chậm rãi đứng dậy, nhìn Đại Lực bằng ánh mắt lạnh lẽo, nói giọng khàn khàn: “Đại Lực à, đã nhận ngọc uyên ương của chú thím rồi, giờ chú thím muốn lấy của cháu một thứ…”
Nhìn biểu cảm của hai người, Đại Lực thấy lạnh sống lưng: “Thứ… thứ gì?”
Đôi vợ chồng già bỗng cười lớn, đồng thanh nói: “Mạng của cháu!”
Dứt lời, chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt của chúng đã trắng dã không còn tròng đen, toàn thân tỏa ra làn khói đen nhàn nhạt. Chúng giơ móng vuốt sắc nhọn, lao thẳng về phía Đại Lực.
Đại Lực sợ đến mặt mày tái mét, lúc này anh ta mới nhận ra, đây nào phải vợ chồng già chạy nạn, rõ ràng là hai con lệ quỷ đoạt mệnh. Chúng muốn dùng một đôi ngọc uyên ương để đổi lấy mạng của anh ta!
Đại Lực hét lên: “Có quỷ!”
Anh ta lật bàn lên để đỡ, rồi quay người chạy ra ngoài.
Miếng thịt béo đến miệng, làm sao có thể để nó chạy thoát? Đôi quỷ già không chút do dự, tiếp tục đuổi theo.
Nhưng ngay khi móng vuốt của chúng sắp chạm vào lưng Đại Lực, bỗng “Ầm” một tiếng, cánh cửa bị Nam Thần đạp tung, một tiếng quát vang lên: “Yêu nghiệt, đừng hòng làm càn!”
Biến cố bất ngờ khiến đôi quỷ già sững lại. Đại Lực nhìn kỹ, nhận ra Nam Thần là đồ đệ của Cửu Thúc, như vớ được cọng rơm cứu mạng, vừa lăn vừa bò, trốn ra sau lưng Nam Thần: “Nam Thần cứu mạng, Nam Thần cứu mạng…”
“Vừa rồi đúng là nhìn lầm, không ngờ hai người lại là lệ quỷ đoạt mệnh…” Nam Thần nhìn chằm chằm vào hai con lệ quỷ, cau mày nói.
Đôi quỷ già thấy người xuất hiện là Nam Thần, hơi sững người, nhưng vẫn cười lạnh nói: “Tên nhóc kia, nước sông không phạm nước giếng. Vừa rồi thấy cậu là đồ đệ của Lâm Cửu nên mới tha cho cậu một mạng. Bây giờ Lâm Cửu không có ở đây, cậu đừng có xen vào việc của người khác, kẻo rước họa vào thân. Tiền vàng này, trả lại cho cậu…”
Vừa nói, chúng vừa ném số tiền vàng mã mà Nam Thần đã đốt cho xuống đất. Giấy tiền bay lả tả, dần dần biến mất.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên Nam Thần đối mặt với lệ quỷ, ít nhiều cũng có chút lo lắng. Nhưng nghĩ đến Tứ Mục đạo trưởng đang mai phục bên cạnh, anh liền trấn tĩnh lại: “Hừ, chuyện này tôi nhất định phải quản. Người này tôi sẽ đưa đi.”
Nói xong, anh kéo tay Đại Lực chạy thẳng ra ngoài.
Thấy Nam Thần định đưa Đại Lực bỏ chạy, hai con quỷ già tức giận gầm lên: “Tìm chết!”
Bóng chúng lóe lên, đuổi theo ra khỏi nhà.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Tứ Mục đạo trưởng đã bất ngờ xuất hiện từ một bên, tung ra một tấm lưới lớn chụp lên người chúng. Chiếc lưới như mang theo lửa điện, hai con quỷ già vừa chạm vào đã kêu la thảm thiết, vùng vẫy dữ dội. Nhưng tấm lưới càng lúc càng siết chặt, trong chớp mắt đã trói chặt hai con quỷ già lại với nhau.
“Ha ha ha! Sư điệt, thấy chưa? Đây chính là thực lực của sư thúc cậu đấy.” Tứ Mục đạo trưởng đẩy gọng kính, vẻ mặt đắc ý, có vài phần giống bà già bán dưa, tự khen dưa nhà mình ngọt.