Sư Phụ Tôi Là Lâm Chánh Anh

Chương 3: Uyên ương quỷ đoạt mệnh

Chương Trước Chương Tiếp

Nam Thần có phần thấp thỏm, dè dặt hỏi: “Tứ Mục sư thúc, cái chén này có vấn đề gì sao?”

Tứ Mục đạo trưởng không trả lời ngay, mà lấy từ trong túi ra một nắm gạo nếp, rải thẳng lên chén sứ trắng. Chỉ thấy gạo nếp vừa tiếp xúc với nước trà liền phát ra tiếng “xèo xèo” giống như nước sôi. Nhưng ngay sau đó, nước trà trong vắt lại nhanh chóng chuyển sang màu đen, lại còn bốc lên từng làn khí tanh nồng như thi thể phân hủy. Xung quanh miệng chén, thậm chí còn in rõ một dấu môi màu đen.

Nhìn thấy cảnh này, Nam Thần hít một hơi lạnh, linh cảm chuyện chẳng lành sắp ập đến. Bởi vì nước trà mà cô hồn dã quỷ thông thường uống qua tuyệt đối không thể xuất hiện tình trạng khác thường này: “Sư thúc, đây… đây là chuyện gì vậy?”

Tứ Mục đạo trưởng đẩy kính, nhìn nước trà đen ngòm, nói: “Gạo nếp không chỉ có thể trấn yểm cương thi, mà còn có thể trừ tà. Tuy nước trà đã bị hút hết hương thơm, biến thành nước lã, nhưng đã bị sát khí nhiễm vào. Một khi rắc gạo nếp vào, nước trà liền chuyển sang màu đen. Sư điệt, hai con quỷ già đó không phải cô hồn dã quỷ mà là lệ quỷ. Chúng đã đi được bao lâu rồi…”

Nghe tới đây, cả người Nam Thần lập tức lạnh toát.

Sát khí, thứ chỉ xuất hiện trên người lệ quỷ!

Đôi vợ chồng già vừa xuất hiện lúc nãy, không phải cô hồn dã quỷ, mà là lệ quỷ. Nghĩ đến chuyện mình không nhận ra, còn rót trà mời họ uống,

Nam Thần không khỏi rùng mình, nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói: “Vừa đi không lâu, nhiều nhất là một tuần trà.”

Tứ Mục đạo trưởng gật đầu: “Vậy là còn kịp. Lệ quỷ âm sát, tuyệt đối không thể để chúng tiếp tục lộng hành.”

Dứt lời, Tứ Mục đạo trưởng cầm kiếm đồng tiền, lao thẳng ra cửa. Nam Thần thấy vậy, cũng hô lên: “Sư thúc đợi vãn bối…”

Dứt lời, anh cũng cầm kiếm gỗ đào, đuổi theo Tứ Mục đạo trưởng.

Vừa chạy ra ngoài, liền thấy Tứ Mục đạo trưởng ném xuống đất một con cóc giấy vàng. Chưa kịp để Nam Thần hiểu chuyện gì, Tứ Mục đạo trưởng đã nhanh tay kết ấn, miệng niệm chú: “Tổ sư ban pháp, cấp cấp như luật lệnh, sắc!”

Dứt lời, ông ấy chỉ vào con cóc giấy dưới đất. Tức thì, con cóc giấy đạp chân nhảy vọt lên, lao thẳng về phía khu rừng ngoài nghĩa trang.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nam Thần không khỏi kinh hãi thầm than: Quả nhiên là sư đệ của Cửu Thúc, đạo pháp quá đỗi cao thâm… Có thể khiến cóc giấy tự nhảy, chuyện này anh chưa từng thấy bao giờ..

“Sư thúc, con cóc giấy này… rốt cuộc là pháp môn gì?” Nam Thần cầm kiếm gỗ đào, hiếu kỳ hỏi.

Tứ Mục đạo trưởng lộ vẻ đắc ý. Pháp môn này đến cả sư huynh Cửu Thúc cũng chưa luyện thành!

“Đây là một loại thuật truy tung thượng thừa trong đạo pháp Mao Sơn. Chỉ cần đi theo nó, chúng ta có thể tìm thấy lệ quỷ trong phạm vi vài dặm.” Vừa nói, ông ấy vừa bước nhanh theo bóng cóc vàng, Nam Thần cũng nối gót sau lưng.

Nhưng trong lòng Tứ Mục đạo trưởng vẫn có chút khó hiểu. Lệ quỷ nửa đêm mò đến, không hại người, không hút dương khí… chỉ để uống một chén trà? Nghĩ vậy, ông ấy liền hỏi thêm: “Sư điệt, hai con quỷ già đó đến đây, chẳng lẽ chỉ uống một chén trà rồi tự rời đi?”

Nam Thần suy nghĩ một lát, rồi thành thật trả lời: “Họ nói muốn ngủ lại một đêm, còn định đưa cho vãn bối một đôi ngọc uyên ương …”

Chưa dứt lời, Tứ Mục đạo trưởng đã kinh ngạc hỏi: “Ngọc uyên ương?”

“Vâng, chỉ là một đôi uyên ương bằng giấy thôi. Vãn bối không nhận, cũng không đồng ý. Đồng thời, vãn bối còn nói ra danh hiệu Lâm Cửu của sư phụ, bảo họ mau chóng rời đi. Họ nghe thấy danh hiệu Lâm Cửu của sư phụ, liền sợ hãi bỏ đi.”

Nam Thần kể lại rõ ràng từng chi tiết.

Tứ Mục đạo trưởng khẽ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Sư điệt, may mà cậu không nhận đôi ngọc uyên ương bằng giấy đó, lại còn dùng danh tiếng của sư huynh để uy hiếp. Nếu bần đạo đoán không nhầm, hai con quỷ già này rất có thể là Uyên Ương Quỷ đoạt mệnh, gần đây liên tục gây án ở gần trấn Minh Đài. Không ngờ chúng lại chạy đến đây gây họa.”

“Uyên Ương Quỷ, đoạt mệnh?”

Nam Thần kinh ngạc vô cùng, không ngờ hai con quỷ già vừa gặp lúc nãy lại có lai lịch đáng sợ như vậy. Hơn nữa, chúng đã liên tục gây án, suýt chút nữa anh đã trở thành mục tiêu đoạt mệnh (lấy mạng) của chúng.

Tứ Mục đạo trưởng vừa đi theo dấu cóc giấy, vừa tiếp tục giải thích: “Đúng vậy, trước khi đoạt mệnh, chúng sẽ tặng một đôi uyên ương giấy. Nếu ai nhận đôi uyên ương giấy này, thì chẳng khác gì nhận tiền mua mạng. Làm như vậy, khi giết người sẽ ít chịu ràng buộc của nhân quả. Tâm địa hiểm độc, thủ đoạn tàn ác. Vùng phụ cận trấn Minh Đài đã có không ít người vì nhận uyên ương giấy này mà mất mạng dưới tay chúng…”

****

Nghe xong lời Tứ Mục đạo trưởng, Nam Thần như bị sét đánh ngang tai.

Vốn tưởng mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát, nào ngờ thế giới này còn nguy hiểm hơn anh tưởng. Đôi vợ chồng già kia hóa ra lại là lệ quỷ đội lốt, đôi ngọc uyên ương trong tay chúng chính là “tiền đổi mạng” dùng để mua mạng người. Nhìn thì trong suốt lấp lánh, giá trị liên thành, nhưng ai nhận lấy thì người đó chết. Mà chết rồi cũng không biết kêu oan với ai.

May cho anh phúc lớn mạng lớn, từng theo Cửu Thúc học qua mấy chiêu đạo thuật, sớm nhận ra chúng không phải người sống, nhìn thấu đôi uyên ương kia chỉ là đồ giấy, lại còn mượn danh Cửu Thúc để dọa chúng rút lui, tránh xa nghĩa trang. Bằng không, có khi anh đã bỏ mạng nơi nghĩa trang hoang lạnh kia rồi!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)