Trong lòng ông thầm nghĩ: Đứa đồ đệ thứ ba này không chỉ thiên phú hơn người, bình tĩnh chững chạc, ăn nói dễ nghe, lại còn ham học hỏi, biết cả tiếng Tây, chắc hẳn đã đọc không ít sách mà ông để ở nghĩa trang.
Cửu Thúc vô cùng hài lòng, khẽ gật đầu. Ông cảm thấy Nam Thần hiểu chuyện hơn hai đứa đồ đệ lớn kia rất nhiều.
Nhậm lão gia đứng bên cạnh cũng nghe thấy lời Nam Thần nói, liền mỉm cười: “Cao đồ của Cửu Thúc nói không sai. Pháp táng chính là chôn đứng. Năm đó thầy phong thủy cũng nói rằng, tổ tiên chôn đứng, con cháu nhất định giỏi giang!”
Vừa dứt lời, Nam Thần liền cười mỉa: “Nhậm lão gia, tôi thấy thầy phong thủy đó nói sai rồi. Nếu tôi không nhìn nhầm, những năm gần đây, vận khí của nhà họ Nhậm không được tốt lắm, đúng không?”
Nhậm lão gia nghe vậy, không khỏi kinh ngạc: “Cậu? Sao cậu biết?”
Nam Thần thầm cười. Chuyện này còn phải hỏi sao? Anh là người xuyên không, đây là thiết lập sẵn của cốt truyện, anh đương nhiên biết.
Cửu Thúc và Thu Sinh, Văn Tài đứng bên cạnh đều ngẩn người, kinh ngạc nhìn Nam Thần. Nam Thần mới nhập môn chưa được nửa năm mà đã biết xem phong thủy của huyệt Chuồn Chuồn Lướt Nước?
Còn Nam Thần thì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Nhậm lão gia, tôi thấy… miếng đất này của ông, hình như có được bằng thủ đoạn không chính đáng?”
Nhậm lão gia vô cùng kinh ngạc. Chuyện này mà Nam Thần cũng nhìn ra được?
Năm đó ông ta tuổi trẻ khí thịnh, biết cha mình rất thích miếng đất phong thủy này. Nhưng thầy phong thủy không chịu bán, nên ông ta đã tự mình dẫn người đến dùng vũ lực uy hiếp, ép thầy phong thủy bán miếng đất này với giá rẻ mạt.
Vì vậy, Nhậm lão gia nhất thời không nói nên lời.
Nhưng Cửu Thúc đứng bên cạnh lại càng thêm kinh ngạc, nhìn Nam Thần bằng ánh mắt khác lạ. Ông không ngờ Nam Thần không chỉ biết xem phong thủy của huyệt Chuồn Chuồn Lướt Nước mà còn nhìn ra vấn đề của miếng đất này.
Nhưng ông vẫn không tin lắm, vì Nam Thần mới nhập môn chưa lâu, nên liền hỏi: “Nam Thần, tại sao con lại cho rằng Nhậm lão gia đã dùng vũ lực để có được miếng đất này?”
Nhậm lão gia nghe vậy, cũng hỏi: “Đúng vậy, sao cậu biết tôi dùng vũ lực?”
Nam Thần cười ha ha, nói: “Sư phụ, Nhậm lão gia, hai người nhìn cách phủ tro này là biết ngay có vấn đề rồi. Loại huyệt đất này phải phủ tro theo hình bông tuyết mới được gọi là Chuồn Chuồn Lướt Nước. Bây giờ bên dưới có một lớp tro dương ngăn cách, quan tài không thể chạm vào nước, sao có thể gọi là Chuồn Chuồn Lướt Nước được? Hơn nữa, loại đất quý này là của trời cho, không phải có tiền là mua được. Nếu Nhậm lão gia năm đó không dùng vũ lực mà mua bằng phương pháp chính đáng, thì người ta làm sao lại dùng cách này để phá hỏng vận khí của nhà họ Nhậm chứ? Sư phụ, không biết con nói đúng hay sai, nếu sai, xin sư phụ chỉ dạy thêm.”
Nam Thần rất khiêm tốn, còn biết tâng bốc Cửu Thúc.
Cửu Thúc nghe xong, không chỉ kinh ngạc trước trình độ phong thủy của Nam Thần mà còn cảm thấy rất nở mày nở mặt. Ông liên tục gật đầu, càng thêm coi trọng đứa đồ đệ này: “Không sai, mộ của ông cụ nhà họ Nhậm quả thực có vấn đề, vận khí đã bị thay đổi.”
Nhậm lão gia nghe vậy, mặt mày tái mét: “Cửu... Cửu Thúc, nói như vậy, nhà họ Nhậm chúng tôi đã bị hãm hại suốt hai mươi năm nay sao?”
Cửu Thúc gật đầu, nói: “Nhưng ông ta cũng còn chút lương tâm, bảo ông hai mươi năm sau bốc mộ cải táng. Hại ông nửa đời người, không hại ông cả đời. Hại ông một đời, không hại con cháu mười tám đời.”
Nhậm lão gia nghe xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Miếng đất tốt như vậy, sau khi chôn cất người đã khuất, đáng lẽ phải mang lại phúc khí cho con cháu, sao có thể làm ăn ngày càng sa sút, mấy năm gần đây vận khí còn ngày càng kém đi? Thì ra, là do mộ của cha ông ta có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Nhậm lão gia liền tức giận, thở hổn hển, huyết áp tăng cao, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Không ngờ, sau khi cướp được miếng đất, ông ta vẫn bị thầy phong thủy kia chơi một vố. Bây giờ, ông ta chỉ muốn băm vằm tên đó ra.
Đúng lúc này, từ phía ngôi mộ bỗng vang lên một tiếng kêu lớn: “Thấy rồi!”
Rõ ràng là đã đào được quan tài của ông cụ nhà họ Nhậm.
Cửu Thúc và Nam Thần không để ý đến Nhậm lão gia, quay người đi về phía ngôi mộ.
A Uy, Thu Sinh và Văn Tài đang lấy lòng Nhậm Đình Đình, nghe thấy vậy cũng vội vàng chạy tới.
Nhậm lão gia đang tức giận cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đến bên cạnh ngôi mộ, mọi người thấy bốn tên gia đinh đang hì hục đào đất. Một chiếc quan tài bằng gỗ mun đã lộ ra phần đuôi. Mấy tên gia đinh khác dưới sự chỉ huy của quản gia, đang vội vàng khiêng một chiếc cần cẩu đơn giản đến đặt phía trên quan tài.
A Uy thì đứng bên cạnh hò hét: “Nhanh lên…”
“Động tác nhanh nhẹn lên, chưa ăn cơm à?”
“Còn muốn lấy tiền công không?”
“...”
Sau đó, hai tên gia đinh buộc dây thừng vào quan tài, móc vào móc sắt. Cuối cùng, hơn mười người cùng nhau hợp sức, kéo chiếc quan tài lên khỏi mặt đất.
“Rầm” một tiếng, bụi bay mù mịt. Chiếc quan tài gỗ mun nặng nề rơi xuống đất.
Nam Thần nhìn thấy, không khỏi hít một hơi lạnh, tim đập nhanh hơn. Trùm cuối cương thi của thế giới này, cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Cửu Thúc bước lên trước, quan sát quan tài một lượt, rồi lớn tiếng nói: “Thả dây, mở quan tài!”