Sư Phụ Tôi Là Lâm Chánh Anh

Chương 2: Uyên ương quỷ đoạt mệnh

Chương Trước Chương Tiếp

Nam Thần nhìn theo, trong lòng không chút cảm xúc. Thế giới này, cô hồn dã quỷ có ở khắp nơi. Nỗi hoảng sợ ban đầu, giờ đã hóa thành tê dại. Anh từ lâu đã quen với điều đó.

Tiễn đôi vợ chồng già xong, thấy trời cũng đã khuya, Nam Thần định dọn hai chén trà đã mất mùi thơm chỉ còn lại nước lã, chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên, ngoài sân vang lên tiếng chuông đồng leng keng, từ xa dội đến, mỗi lúc một gần.

“Leng keng keng…”

“Người âm lên đường, người dương né tránh.”

“Leng keng keng…”

“Người âm lên đường, người dương né tránh.”

Giọng nói không lớn, nhưng từng chữ từng lời vang vọng trong đêm lại khiến người ta sởn gai ốc. Nam Thần giật bắn người, lập tức quay phắt đầu lại, chăm chú nhìn về phía cổng chính.

“Chuông dẫn xác. Tứ Mục đạo trưởng đến rồi…”

Ở thế giới này, chỗ dựa lớn nhất của Nam Thần chính là việc anh quen thuộc với mọi tình tiết và cốt truyện của nó. Tứ Mục đạo trưởng nếu xuất hiện để dẫn xác, ắt hẳn báo hiệu khởi đầu cho tuyến tình tiết liên quan đến lão gia nhà họ Nhậm.

Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng nghĩ đến đạo hạnh ít ỏi của mình, Nam Thần vẫn có chút lo lắng.

Chẳng mấy chốc, từng tiếng bước chân đều đặn đến gần, cuối cùng dừng lại trước cửa. Một người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa, gõ cửa: “Cốc… cốc… cốc…”

“Sư huynh, Thu Sinh, Văn Tài, bần đạo là Tứ Mục đây…”

Nam Thần chần chừ thoáng chốc, rồi cũng vội bước tới mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào màu vàng, tay cầm cờ vàng, để râu quai nón, đeo kính gọng tròn. Người này thấy mở cửa không phải Cửu Thúc, mà là Nam Thần thì thoáng ngẩn ra.

Nhưng Nam Thần lại chú ý đến phía sau ông ấy. Đứng thẳng tắp ở đó là một hàng hơn mười thi thể mặc quan phục nhà Thanh, mặt mày vàng vọt, khô quắt, giữa trán đều được dán bùa vàng…

****

Vừa nhìn rõ người đến, sắc mặt Nam Thần lập tức nghiêm lại. Người này không phải Tứ Mục đạo trưởng thì còn ai vào đây?

Lúc này, Tứ Mục đạo trưởng dẫn theo một đoàn cương thi xuất hiện, chứng tỏ tình tiết về cương thi của nhà họ Nhậm đã chính thức bắt đầu. Sự việc đã đến nước này, đành phải thuận theo mà đối mặt thôi.

Chưa đợi Tứ Mục đạo trưởng lên tiếng, Nam Thần đã chủ động ôm quyền, tỏ vẻ thân thiết: “Vãn bối Nam Thần, bái kiến Tứ Mục sư thúc.”

Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng trong lòng Nam Thần rất rõ ràng, vị Tứ Mục đạo trưởng trước mặt này tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Trình độ về thuật “Thỉnh Thần” của ông ấy vô cùng cao siêu, ngay cả Cửu Thúc cũng không thể sánh bằng, một chỗ dựa cứng rắn như vậy, đâu thể không cung kính!

Tứ Mục đạo trưởng nghe vậy thì nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ, cậu chính là đồ đệ thứ ba mà sư huynh mới thu nhận?”

Nam Thần mỉm cười, nói: “Chính là vãn bối, Tứ Mục sư thúc ngoài này lạnh lẽo, mời vào trong hẵng nói.”

Dứt lời liền mở rộng cánh cửa, cung kính mời Tứ Mục đạo trưởng vào nhà.

Thấy Nam Thần cung kính như vậy, ấn tượng ban đầu của Tứ Mục đạo trưởng cũng khá tốt. Ông ấy khẽ gật đầu, lại lắc nhẹ chuông đồng.

“Leng keng keng…”

“Người âm lên đường, người dương né tránh.”

Dứt lời, ông ấy cầm cờ vàng, dẫn đoàn cương thi phía sau nhảy theo vào nghĩa trang. Đây là lần đầu tiên Nam Thần nhìn thấy cương thi sống, không khỏi có chút căng thẳng và tò mò. Nhìn bảy, tám cương thi lần lượt nhảy vào, trong lòng anh cũng lạnh toát.

Tứ Mục đạo trưởng quen đường quen lối, sau khi vào nghĩa trang liền dẫn đoàn cương thi đi tới nhà xác. Đợi sắp xếp ổn thỏa, châm đèn trường minh, cố định cương thi xong xuôi, Tứ Mục đạo trưởng mới buông cờ vàng xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Sư điệt, hôm nay trong nghĩa trang chỉ có một mình cậu thôi sao?”

Nam Thần cung kính đáp: “Vâng, sư thúc. Sư phụ và hai vị sư huynh đã đến thôn Ngưu Gia làm pháp sự. Hai ngày nay, chỉ có mình vãn bối trông coi nghĩa trang.”

Tứ Mục đạo trưởng gật đầu, nói tiếp: “Sư điệt, cậu mới bái nhập sư môn, lại một mình trấn giữ nghĩa trang. Nghĩa trang này có âm khí rất nặng, dễ chiêu hồn gọi quỷ, thường ngày nhất định phải hết sức cẩn thận, nhất là vào ban đêm.”

“Vãn bối hiểu rõ. Sư thúc vất vả rồi, để vãn bối dẫn sư thúc qua bên nghỉ ngơi.”

Dứt lời, Nam Thần dẫn Tứ Mục đạo trưởng đi về phía Đông sương. Nhưng vừa đi ngang sân lớn, Tứ Mục đạo trưởng đã bị hai chén trà trên bàn chưa kịp dọn dẹp thu hút: “Sư điệt, hai chén trà này…”

Nam Thần liếc nhìn, thấy là hai cái chén mà đôi vợ chồng già lúc nãy đã dùng, liền mở miệng đáp: “À, lúc nãy có hai vợ chồng chạy nạn đi ngang qua. Vãn bối thấy họ là cô hồn dã quỷ, bèn cho mỗi người một chén trà, rải ít tiền vàng mã, tiễn họ lên đường. Sư phụ có dạy, giúp người cũng là giúp mình.”

Nam Thần nói một cách tự nhiên, như thể chuyện chẳng có gì to tát. Ngay cả Cửu Thúc thỉnh thoảng cũng giúp đỡ những cô hồn dã quỷ này. Thế nhưng, Tứ Mục đạo trưởng lại khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng lạ thường. Không nói gì đã bước lên phía trước vài bước.

Tứ Mục đạo trưởng đi đến trước bàn, cúi đầu quan sát kỹ lưỡng hai chén trà.

Nam Thần tỏ vẻ nghi hoặc.

Chén sứ trắng viền đỏ, chẳng phải chỉ là chén trà bình thường chuyên dùng để đãi quỷ sao? Thông thường trong các tang lễ, cúng tế vong hồn đều dùng lễ khí phổ thông. Loại này ngoài chợ bây giờ bán đầy, chẳng phải vật gì quý hiếm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)