Sư Phụ Tôi Là Lâm Chánh Anh

Chương 14: Dời mộ

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng Văn Tài lại kéo anh lại nói: “Sư đệ đừng manh động, Ngưu Nhị là tên côn đồ nổi tiếng ở trấn chúng ta. Nhậm Đình Đình là con gái của Nhậm lão gia, Ngưu Nhị không dám làm gì đâu. Nhưng nếu đắc tội với Ngưu Nhị, sau này chắc chắn sẽ bị gã ta trả thù.”

Nam Thần biết Văn Tài vốn nhút nhát, nhưng không ngờ lại nhát gan đến mức này.

Thấy Nhậm Đình Đình bị bắt nạt, Nam Thần không nghe lời khuyên can của Văn Tài, hất tay anh ta ra: “Quỷ chúng ta còn không sợ, lại đi sợ một tên côn đồ?”

Nói xong, Nam Thần liền xông thẳng tới.

“Sư đệ!” Văn Tài định ngăn cản, nhưng lại bị Cửu Thúc giữ lại.

Cửu Thúc thấy hết mọi chuyện, tuy không lên tiếng, nhưng ông rất tán thành hành động của Nam Thần. Đây mới là phẩm chất mà một đệ tử Mao Sơn nên có.

Lúc này, Ngưu Nhị cười dâm đãng: “Ha ha ha! Cô gái, da mặt mịn màng thật đấy! Sao lại che ngực thế? Đau ngực à? Để đại ca xoa bóp cho…”

Vừa dứt lời, hai tên đàn em của Ngưu Nhị liền cười lớn. Ngưu Nhị nuốt nước bọt, hai mắt sáng rực, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, gã ta chậm rãi đưa bàn tay đen đúa, thô ráp của mình về phía Nhậm Đình Đình.

Nhậm Đình Đình sợ đến mức bật khóc. Cô là tiểu thư khuê các, mới mười tám tuổi, từ nhỏ đã được học hành tử tế ở tỉnh thành, nào đã từng gặp cảnh tượng đen tối thế này? Lúc này, cô hoàn toàn mất bình tĩnh, chỉ biết theo bản năng né tránh, nước mắt không ngừng tuôn rơi…

Vừa rồi cô cũng quá bốc đồng, tự mình chạy đến Túy Tiên Lâu ăn cơm. Ai ngờ, bộ váy áo kiểu Tây này lại khiến cô gặp phải tên háo sắc Ngưu Nhị.

Nhưng ngay lúc Nhậm Đình Đình tuyệt vọng nhất, Nam Thần bỗng nhiên xuất hiện, anh cầm lấy bình rượu trên bàn.

“Choang” một tiếng, đập thẳng vào đầu Ngưu Nhị, khiến đầu gã ta máu chảy đầm đìa.

“A! Đầu của tôi!” Ngưu Nhị ôm đầu kêu thảm thiết.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Ngưu Nhị ỷ mình có người anh họ là tên côn đồ khét tiếng ở thành Kim Lăng, ngày ngày tác oai tác quái, độc chiếm việc bốc vác ở bến tàu, khiến mọi người dám giận mà không dám nói gì. Ngay cả đội trưởng đội an ninh A Uy cũng phải nể gã ta ba phần. Huống chi là dám đánh Ngưu Nhị.

Nhìn thấy cảnh này, những thực khách đang ăn cơm ở Túy Tiên Lâu đều kinh ngạc.

“Cậu... cậu ta dám đánh Ngưu Nhị?”

“Tên nhóc đó là ai, lại dám đánh Ngưu Nhị?”

“Chẳng lẽ cậu ta không biết anh họ của Ngưu Nhị là Ngưu đại ca mặt sẹo ở thành Kim Lăng sao?”

“Thôi xong, tên nhóc đó chết chắc rồi. Lần trước có người giẫm phải chân Ngưu Nhị, đã bị gã ta đánh chết ngay giữa đường. Ngưu Nhị bị áp giải lên phòng tuần bộ* chưa đầy một tuần trà đã được thả ra…”

(*) Tuần bộ: từ dùng trong thời Dân quốc để chỉ những người làm nhiệm vụ tuần tra, bắt giữ tội phạm, tương tự như cảnh sát.

“...”

Nhưng Nam Thần vẫn chưa dừng tay, lại đạp cho Ngưu Nhị một cái, khiến gã ta ngã lăn ra đất.

“Tên khốn nạn, hôm nay tao phải đánh chết mày!” Nam Thần vừa đánh vừa mắng.

Nhậm Đình Đình ngồi bên cạnh cũng ngây người. Cô không ngờ rằng, ngay lúc tuyệt vọng nhất, bất lực nhất, khi nghĩ rằng sự trong sạch của mình sắp bị hủy hoại, đạo sĩ tên Nam Thần này lại đột nhiên xuất hiện cứu cô.

Ngưu Nhị bị đánh đến mặt mũi bê bết máu, vừa né tránh vừa kêu lên: “Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cứu tao!”

Lúc này, hai tên đàn em của Ngưu Nhị mới hoàn hồn. Nhưng vừa định ra tay với Nam Thần, Cửu Thúc đã bất ngờ xuất hiện.

Cửu Thúc đạo hạnh cao thâm, làm sao đám côn đồ này có thể địch lại? Chỉ vài chiêu, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai tên côn đồ còn lại đều bị đánh gục xuống đất.

“Sư đệ, sư đệ đừng đánh nữa, lát nữa đánh chết người đấy.” Văn Tài có chút sợ hãi, lại kéo Nam Thần lại, sợ anh đánh chết Ngưu Nhị.

Nam Thần tức giận đạp cho Ngưu Nhị một cái, rồi nhổ nước bọt: “Cút! Nếu để tao gặp lại mày, tao sẽ đánh chết mày…”

****

Ngưu Nhị bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, răng rụng mất hai cái. Nghe Nam Thần nói vậy, gã nào dám ở lại thêm một phút nào, liền dẫn theo hai tên đàn em vừa lăn vừa bò chạy xuống cầu thang.

Nhưng khi đến cầu thang, Ngưu Nhị vẫn ôm mặt sưng vù, không quên buông lời hăm dọa: “Tên nhóc kia, mày cứ đợi đấy, cứ đợi đấy…”

Chưa kịp để Nam Thần lên tiếng, Cửu Thúc đã quát lớn: “Còn không mau cút!”

Tuy ngày thường Cửu Thúc luôn hòa nhã, nhưng tiếng quát này, cộng thêm hàng lông mày rậm chữ nhất của ông, lại toát ra sát khí đằng đằng.

Hơn nữa, Cửu Thúc từ lâu đã ngứa mắt Ngưu Nhị. Tên này ỷ mình có chút quan hệ xã hội ở thành Kim Lăng, liền hoành hành bá đạo, chuyện gì cũng dám làm. Ở trấn Nhậm Gia, gã là tên côn đồ khét tiếng. Chỉ là trước đây gã chưa từng đắc tội với Cửu Thúc. Hôm nay đụng phải, Cửu Thúc đương nhiên phải bênh vực đồ đệ của mình.

Ngưu đại ca mặt sẹo ở thành Kim Lăng thì đã sao? Cửu Thúc căn bản không coi ra gì. Ông đã hoành hành trong giới yêu ma nhiều năm, sóng gió gì chưa từng trải qua, trận mạc gì mà chưa từng thấy, lại đi sợ lời hăm dọa của một tên côn đồ?

Nếu ông muốn, với đạo hạnh của mình, mười tên Ngưu Nhị ông cũng chẳng thèm để vào mắt.

Tiếng quát này khiến Ngưu Nhị run bắn người, suýt chút nữa thì ngã lăn xuống cầu thang.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)