Nhìn con rối Chân Tiên nửa tàn phế trong tay của đồ đề, Từ Phàm sau cùng thở dài.
Đứng trên một góc độ bình thường mà nói, côn con rối Chân Tiên hoàn chỉnh bị khuyết một nửa hạch tâm, với cái già này cũng coi như bình thường, nếu như hắn không có mua.
Từ Phàm vung tay lên, thu con rối vào trong nhẫn không gian.
“Khai Linh, ngươi có lòng rồi.” Từ Phàm nhẹ gật đầu.
“Đa tạ sư phụ, đây đều là điều đồ nhi phải làm.” Chu Khai Linh vừa cười vừa nói, chuyện đáng vui vẻ nhất trong nhân sinh chính là nhận được sự khen thưởng của sư phụ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây