Một bàn tay to lớn ôn nhu, nhẹ nhàng đặt trên đầu Kỳ Lân thuần huyết.
“Động một chút là lại liều mạng với người khác, không phải là thói quen tốt.” Giọng nói Từ Phàm vang lên.
Kỳ Lân thuần huyết bị một luồng linh khí nhu hòa vây quanh, đưa trở lại Tổng bộ của Hội trưởng lão phía sau.
“Ta tới muộn.” Từ Phàm nói với Minh Không.
“Không muộn, ít ra ta vẫn còn một cái mạng.” Minh Không cả người đều trọng thương mỉm cười nhìn Từ Phàm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây