Vương Vũ Luân đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian đáng sợ trước kia khi được Từ Phàm dặn dò trước khi đi.
Mỗi lần trước khi đi ra ngoài, hắn luôn nói lời tạm biệt với Từ Phàm, Từ Phàm đều sẽ cho hắn một vài dị bảo hoặc pháp bảo kì lạ.
Mới đầu thì không rõ ràng, nhưng thời gian trôi qua, nhưng mỗi khi ra ngoài gặp phải nguy hiểm, đồ Từ Phàm cho sẽ phát huy được tác dụng của nó, lúc đó Vương Vũ Luân mới biết đại ca tốt của mình biết bói toán.
“Từ đại ca, trên đường về chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì hết, đúng không?” Vương Vũ Luân lập tức trở nên bất an.
“Không sao, chỉ là tai ương tà khí huyết quang thôi, không ra khỏi Tiên Thành thì vẫn an toàn.” Từ Phàm ung dung nói, lúc nãy vừa nhìn thấy mặt của Vương Vũ Luân xém thì bị dọa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây