Sắc mặt Lục Trần trong nháy mắt trở nên tái nhợt, thở hổn hển, xoa dịu thân thể đang đau đớn.
Đột nhiên mảng bóng mờ lao xuống, đó là một cái chân to lớn, phía trên có bộ lông màu vàng che kín, giẫm xuống vị trí của hắn.
Trong lòng Lục Trần phát lạnh, bất chấp thân thể mang đau đớn, dịch chuyển tức thời rời khỏi nơi phong ấn của Cự Viên Hoàng Kim.
“Sâu kiến, lần nữa tha cho ngươi một cái mạng, hi vọng thức thời một chút, đừng coi cái mạng nhỏ không ra gì.” Giọng của Cự Viên Hoàng Kim lạnh như băng, từ hơn mấy ngàn dặm truyền đến.
Sau khi Lục Trần rời khỏi phạm vi phong ấn Cự Viên Hoàng Kim, ngồi xếp bằng tại chỗ chữa thương. Trong quá trình chữa thương, đau đớn trên người khiến hắn nhe răng trợn mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây