Nguyệt Nhan: “...”
Lục Trần nhìn về phía Nguyệt Nhan, mỉm cười và nói: “Tiểu di tử, ngươi xem ta cũng đã xin lỗi ngươi rồi, chuyện này có thể đừng nhắc tới nữa được không?”
Không đợi Nguyệt Nhan lên tiếng, Lục Trần lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, ngươi là tiểu di tử của ta, nhân lúc ngươi chưa có vị hôn phu, ta tựa một chút có gì đâu mà không được, thóc đâu ra mà đãi gà rừng.”
“Cút, đúng là miệng chó không thể mọc ra ngà voi.” Nguyệt Nhan mắng Lục Trần một câu rồi thở hổn hển rời đi.
Sau khi tiểu di tử rời đi, Lục Trần thở phào một hơi, cũng may nàng không có nổi giận, nếu không, hắn cũng không biết nên làm như thế nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây