Nguyệt Nhan không để ý tới lời cầu xin của người đó, bàn tay ngọc khẽ động.
Sau đó, giữa đất trời lần nữa vang lên tiếng kêu thảm vô nhân đạo của Kim Anh Tuấn, tiếng kêu kéo dài khoảng nửa canh giờ.
Nửa canh giờ sau, Kim Anh Tuấn nằm trên mặt đất, hít thở không thông, hắn đã hoàn toàn nhìn không ra diện mạo vốn có, mặt mũi bầm dập, đỏ bừng, nằm trên mặt đất thở mong manh như rút lấy khí lạnh.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng co giật, không đành lòng nhìn thẳng.
Lục Trần thở dài một hơi, nói: “Ta nói nè tiểu di tử, ngươi xuống tay cũng quá nhẹ rồi, vẫn chưa đánh chết nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây