“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, tuy là ta có thù với Tử Vong Nữ Thần nhưng sẽ không phát tiết lên một tên ngoại nhân ngươi.” Nguyệt Thần thoáng nhìn nét mặt sợ hãi kia, khẽ cười một tiếng rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà khổ nỗi ân oán của ta và nàng quá sâu, nay gặp được người có liên quan với nàng cũng muốn trả thù một chút.”
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên trán Lục Trần, hắn nói: “Ngươi đường đường là một vị Thần Đế, chất chứa oán hận với Tử Vong Nữ Thần, lại đem oán khí phát tiết lên ta, không cảm thấy có chút quá đáng sao?”
Nguyệt Thần chớp chớp đôi mắt linh động, vẻ mặt thành thật, nói: “Ta đánh không lại Tử Vong Nữ Thần, lấy người có liên quan với nàng để hả giận, cái này thì có gì mà quá đáng đâu?”
Lục Trần: “....”
Nghe kỹ mà xem, cái này là lời nói của một vị Thần Đế hay sao, quá không ra gì rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây