Bốn người Tây Môn Vũ thở dài một hơi, nói: “Kết giới này còn nguyên vẹn không hư tổn gì, không bị năm tháng ăn mòn mà mục nát, công kích hai ngày, vết nứt hư hại còn không nhanh bằng trận pháp chủ động sửa chữa, đúng là công cốc.”
Tà Vô Không sờ mũi: “Bây giờ cam tâm rời đi sao?”
“Không cam lòng thì còn cách nào, trận pháp này quá vững chắc, hoàn toàn không phá hủy được.” Minh Tử cũng từ bỏ.
“Cứu mạng, các đạo huynh cứu mạng!” Đúng lúc này, một giọng nói hoảng sợ truyền vào tai bọn họ, bốn người ngẩng đầu nhìn thấy Đàm Tịnh và Tần Lý hoảng hốt chạy tới, trên mặt cực kỳ nhếch nhác.
Trong mắt bốn người lộ ra dị sắc, hai Vương Tôn lại dám đi vào sâu trong rừng huyễn thú, ai cho bọn họ lá gan này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây