“Vừa nhập đạo đã có thể điều khiển linh khí như tay chân, không tệ.”
Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu, phát hiện đạo nhân áo tím lúc nãy đang nằm thư thái trên một cành cây.
Hắn cầm một chiếc quạt xương bạc màu đen, che nửa mặt, ẩn hiện dưới ánh trăng mờ ảo, tựa như ảo mộng điên đảo chúng sinh.
“Người đã dẫn khí nhập thể có thể điều khiển linh khí trời đất. Lên xuống tách hợp, từ tâm mà khởi. Có-không-hư-thực, đều tại niệm này.”
“Chúc mừng Tuân tiểu hữu, ngươi đã nhập đạo.”
Tuân Diệu Lăng thoáng sửng sốt, sau đó cung kính thi lễ với hắn: “Đa tạ tiền bối trợ giúp.”
“Không cần khách khí, vừa hay gặp được, tiện tay giúp ngươi một phen thôi.” Đối phương phe phẩy quạt, nở nụ cười tản mạn.
Hắn dừng lại một chút: “Ngươi trước đây đã từng hấp thu linh khí rồi phải không?”
Tuân Diệu Lăng: “Trước đó ta vô tình làm hỏng một cái Trắc Linh Bàn.”
“Thảo nào.” Đối phương như đã đoán trước, “Linh khí trong một Trắc Linh Bàn tuy không đáng kể, nhưng nó ẩn náu trong cơ thể ngươi, đúng lúc ngươi ngộ đạo liền tự động vận chuyển, giúp ngươi thông cửu khiếu. Linh căn của ngươi muốn hấp thu linh khí, nhưng linh khí ở nhân gian quá loãng, không đủ nuôi dưỡng ngươi, mới dẫn đến sự cố hôm nay.”
Rất tốt, mọi chuyện đều có lý do, từ sợi dây dẫn lôi ngẫu nhiên đến giọt nước tràn ly. Quả không hổ là nàng, vẫn xui xẻo như thường lệ.
“Khoan đã.” Tuân Diệu Lăng trầm ngâm một giây, vô thức hỏi lại: “Nếu ngài nói linh khí ở nhân gian loãng, vậy lúc nãy ta dẫn khí nhập thể bằng cách nào?”
Đạo nhân áo tím ngừng phe phẩy quạt, thở dài: “Đương nhiên là nhờ linh thạch thượng phẩm của ta mang theo rồi.”
Bề ngoài đạo nhân áo tím trông có vẻ rất tự tin, nhưng trong lòng đã sớm hoài nghi nhân sinh.
Hắn đã sống 1800 năm, thật sự chưa từng thấy chuyện nào kỳ như vậy.
Đầu tiên là nhập đạo —— tu sĩ nhập đạo thông thường có hai các: một là thanh tu, hai là ngộ đạo. Rõ ràng Tuân Diệu Lăng thuộc loại thứ hai. Nhưng chỉ nói dăm ba câu với người khác cũng tính là ngộ đạo ư? Thiên Đạo vậy mà cũng thừa nhận, sảng khoái cho nàng nhập đạo như vậy? Có thể thấy đứa nhỏ này không chỉ tư chất nghịch thiên, mà tâm tính cũng nghịch thiên.
Thứ hai là Thiên linh căn yêu nghiệt kia, hút linh khí như trâu uống nước, dẫn khí nhập thể mà chỉ tốn hai khắc (30 phút)… Hai khắc đốt sạch 100 viên linh thạch thượng phẩm, có hợp lý không? Cũng không phải xót chút linh thạch đó, chủ yếu là tốc độ tu hành của nàng, nếu để đám đệ tử trong tông môn — những kẻ ngày ngày tích cốc* đả tọa cảm khí ngộ đạo — biết được, e rằng sẽ xếp hàng nhảy núi mất.
Ngay cả ở Tu chân giới linh khí nồng đậm, một đệ tử có linh căn thượng phẩm cũng phải mất vài ngày mới nắm bắt được “khí cảm”, lại thêm một hai tháng điều khiển linh khí, khai mở linh khiếu, dẫn khí nhập thể… Đó mới là tốc độ tu hành bình thường của đệ tử thân truyền đại tông.
Như Tuân Diệu Lăng, một đêm nhập đạo, thiên tư quá cao, ngược lại có phần tà môn.
Chẳng trách các trưởng lão Thanh Lam Tông vì tranh giành nàng mà đánh nhau túi bụi.
Nhưng vậy thì sao? Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Đã tình cờ gặp hắn, lại có duyên với đạo của hắn, đương nhiên chính là đồ đệ của hắn rồi.
“Tuân tiểu hữu, Tuân Diệu Lăng.” Hắn phi thân xuống, bước đến trước mặt nàng, nói: “Ta xem ngươi có tiên cốt, tư chất phi phàm, thấy mà tâm vui, muốn thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi có nguyện ý không?”
——
Chú thích:
(1) Tích cốc: Không ăn ngũ cốc, chỉ hấp thu linh khí — giai đoạn tu luyện cơ bản.
(2) Linh khiếu: Là hệ thống “van điều tiết linh khí” của tu sĩ.