Tiếp đó, Tuân Diệu Lăng đột nhiên cười: “Có lẽ ban ngày Lâu sư tỷ không tìm được cơ hội nói chuyện với ta, nên đến tối tới tìm ta riêng, phải không?”
“Phải…” Lâu Mộ Vân vô thức đáp lời. Đến khi nhận ra mình nói gì, nàng ta vội bịt miệng, tai đỏ bừng.
Trong nháy mắt, Ngụy Vân Di có chút mất phương hướng.
“Được rồi. Vậy các ngươi nói chuyện đi.” Ngụy Vân Di xua xua tay, khẽ ngáp một cái, “Sư muội, nhớ trước khi đi ngủ dán bùa lên, cũng đừng quên bày trận pháp.”
“Vâng. Ngụy sư tỷ đi thong thả.” Tuân Diệu Lăng ngoan ngoãn gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây