Trong cơn mê mang, Tuân Diệu Lăng cảm thấy như bị nhét vào một cái túi, lắc lư chao đảo, rồi cuối cùng bị “nhổ” ra ngoài.
Nàng mơ màng mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một rừng trúc. Ánh trăng trong trẻo như nước, soi rõ từng chi tiết mọi thứ xung quanh.
Ngồi trước mặt nàng là một nam nhân cực kỳ trẻ tuổi.
Hắn khoác áo bào tím thẫm, giữa bóng tối lại càng thêm rực rỡ. Mái tóc đen buộc hờ, buông lơi đến thắt lưng, mặt mày chìm trong ánh trăng, tựa như một bức họa cổ điển.
“Này, đừng có ngủ.”
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn khẽ điểm giữa trán Tuân Diệu Lăng.
“Cửu khiếu* của ngươi đã khai thông, nhưng kinh mạch còn tắc nghẽn, cần dẫn linh khí nhập thể để cưỡng ép phá giải. Dù khó tránh khỏi đau đớn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Ta sẽ truyền cho ngươi pháp quyết thổ nạp*, ngươi cứ theo đó mà làm...”
Chỉ vài câu nói nhỏ nhẹ nhưng lại có ma lực an ủi lòng người. Tuân Diệu Lăng lập tức tĩnh tâm, nhắm mắt lắng nghe.
“Dĩ ý vi diệu, tị thất xuất khẩu, diệc lao bế chi, thiệt trụ xỉ, muốn tức vi vi phóng chi, tam phân lưu nhất…”
(Dịch: Dùng ý niệm tinh tế để điều khiển hơi thở: Hít vào bằng mũi, thở ra bằng miệng, sau đó tạm ngưng thở. Đặt lưỡi chạm răng để thông mạch. Nếu thấy tức ngực thì thả lỏng nhẹ nhàng, khi thở ra chỉ thải 2/3, giữ lại 1/3 hơi trong người.)
Lúc này, Tuân Diệu Lăng thật sự tin mình chính là “thiên kiêu chi tử*” —— bởi vì sau khi xuyên đến đây, nàng có một người cha làm tiên sinh dạy học!
Nếu đổi thành người chưa từng học qua cổ văn, e rằng ngay cả khẩu quyết tu hành cũng nghe không hiểu, thậm chí tu không tốt là tẩu hỏa nhập ma như chơi!
Tuân Diệu Lăng theo khẩu quyết thổ nạp, dần cảm nhận được một luồng khí tức đang lưu chuyển khắp cơ thể, sinh sôi liên tục, chảy mãi không ngừng.
Cùng lúc đó, vị đạo nhân áo tím lấy ra một túi linh thạch thượng phẩm lấp lánh từ hư không. Hắn bấm tay niệm chú, linh thạch lập tức như sao trời bay tán loạn, bày thành một “Chu Thiên Tụ Khí Trận*” vô cùng chuẩn xác quanh Tuân Diệu Lăng.
Trận pháp vừa thành, linh khí cuồn cuộn bốc lên —— nhưng chưa kịp ngưng tụ thành vòng xoáy thì đã bị người trong trận hút sạch.
Đồng thời, những viên linh thạch phát sáng bắt đầu nhấp nháy, linh khí hao hụt quá nửa, trông ủ rũ vô cùng.
Đạo nhân áo tím: “…”
Hắn lập tức lấy thêm một mẻ linh thạch mới để bổ sung.
Tuân Diệu Lăng nhắm nghiền mắt, linh khí cuồng bạo đang giằng xé trong kinh mạch nàng, mang đến cảm giác căng trướng khó tả. Ý thức của nàng liên tục vật lộn để thuần phục chúng, dung hợp chúng. Quá trình này đặc biệt lâu, bởi vì cơ thể nàng như một kẻ tham ăn vô độ, không ngừng linh khí xung quanh…
Dần dà, luồng khí tức trong cơ thể nàng cuối cùng cũng trở nên ôn hòa, ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của chủ nhân.
Không biết đã qua bao lâu, nàng từ từ mở mắt. Thế giới dường như đã biến thành một nơi khác —— nói như vậy cũng không chính xác. Trời đất vẫn là trời đất ấy, thay đổi chính là nàng.
Vạn vật thế gian đều trở nên vô cùng rõ ràng, ngay cả ánh sáng phản chiếu từ giọt sương trên lá trúc cũng hiện rõ trong tâm trí. Gió lùa rừng trúc, trăng sáng trên cao, đều mang một hương vị hoàn toàn mới —— như thể đằng sau mọi thứ hữu hình hữu sắc, đều có đại đạo vô hình vô sắc đang vận hành.
Thật thú vị.
Tuân Diệu Lăng hào hứng một lúc rồi đứng dậy. Hiện tại nàng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần nhẹ bẫng, tựa hồ có thể nhảy cao ba thước (1 mét).
… Có lẽ không phải ảo giác?
Đang suy tư, nàng chợt nhớ lại cảm giác điều khiển linh khí lúc nãy, liền giơ tay tụ khí vào đầu ngón tay —— quả nhiên xuất hiện một luồng linh khí trong suốt sôi trào.
Tuân Diệu Lăng nhìn chằm chằm vào chiếc lá trúc dưới chân, tùy ý vung tay lên.
Ầm!
Cơn gió vô hình tức khắc cuốn phăng nửa rừng trúc. Lá trúc bay tứ tán, bóng trúc xào xạc nghiêng ngả, thân trúc đỏ rạp từng dãy.
A này.
Rõ ràng nàng chỉ định quét mấy cái lá dưới chân thôi mà.
——
Chú thích:
(1) Thổ nạp: Phương pháp hít thở đặc biệt để thu nạp linh khí và đào thải tạp khí.
(2) Cửu khiếu: Chín lỗ trên cơ thể (7 lỗ ở đầu + 2 lỗ tiểu tiện), trong tu chân cần thông suốt để linh khí lưu thông.
(3) Thiên kiêu chi tử: Con cưng của trời.
(4) Chu Thiên Tụ Khí Trận: Trận pháp thu linh khí thiên địa, thường dùng cho đệ tử mới nhập môn.