Quân Hàn Y không hiểu vì sao có mấy vị trưởng lão lại đột nhiên hừng hực khí thế. Trưởng lão râu bạc mỉm cười hiền hòa, nói với hắn: “Sáu năm trước ngươi bế quan, không đến Vấn Đạo Thần Cung nên không biết. Mấy người bọn họ đã nghẹn cục tức này từ sáu năm trước, đến giờ vẫn chưa nuốt trôi. Huống hồ, việc ba đại tông môn phân cao thấp với nhau, đã trở thành một truyền thống lâu đời. Ngươi nói muốn Diêu Tương Cố đi tỷ thí với đệ tử của Quy Tàng Tông, bọn họ tự nhiên đều muốn hóng xem.”
Trưởng lão râu bạc ôn hoà nói: “Rốt cuộc có nên tỷ thí hay không, ngươi tự suy xét đi, hỏi thêm ý kiến của Diêu Tương Cố. Tuy nói thứ hạng trong Nhân Bảng quan trọng, nhưng vì tranh chấp nhất thời mà gieo rắc tâm ma, vậy thì không tốt.”
Quân Hàn Y: “Nếu không thắng nổi mà nảy sinh tâm ma, thì đó là do đồ đệ ta không biết cố gắng, không liên quan đến người khác.” Nói là vậy, nhưng vẻ mặt của hắn rõ ràng truyền đạt rằng hắn hoàn toàn không tin Tuân Diệu Lăng có bản lĩnh này.
Sáu năm trước, hắn không đích thân đến Vấn Đạo Thần Cung tuyển chọn đệ tử, Diêu Tương Cố là sau khi kiểm tra ra có thiên phú luyện kiếm, đã được Chưởng môn trực tiếp tiến cử vào môn hạ của hắn, nhưng hắn vẫn vô cùng hài lòng với đệ tử này. Nhiều năm qua, Diêu Tương Cố không ngại giá rét không ngại nóng bức, siêng năng luyện kiếm, chưa từng lười biếng, là một hài tử có chí khí mà không cuồng vọng. Quân Hàn Y đã nhìn hắn từng bước trưởng thành, đương nhiên là rất tin tưởng vào hắn.
Khi trở về phong, hắn nói chuyện này với Diêu Tương Cố, lại khiến đệ tử của mình hoảng sợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây