Đứng trên cầu nhìn ra xa, mới thấy trên những con phố dọc hai bên bờ sông, có rất nhiều người cũng đang cầm đèn hoa đăng, đa phần là kiểu dáng thuỵ thú Sơn Hải, Thiên cung điện ngọc, tiên nhân cưỡi mây… Ánh nến xuyên qua lớp giấy đèn, chiếu ra đủ loại hoa văn và màu sắc, lay động nhẹ nhàng theo làn gió, tựa như ảo mộng.
“Cái này cho A Lăng.” Tuân phụ nói, “Ta nghe chủ quán nói, các tiểu cô nương gần đây đều thích kiểu này.”
Đó là một chiếc đèn thỏ, màu cam vàng, tròn trịa đáng yêu, trông đầy phúc khí. Phía dưới còn có bánh xe, có thể kéo đi trên đất.
Tuân phụ giúp Tuân Diệu Lăng cầm xiên nướng, để nàng rảnh tay chơi đèn, Tuân mẫu thì mở gói bánh, đút một miếng bánh mật ong vào miệng nàng, rồi lại gói ghém cẩn thận.
“Du thuyền đến rồi kìa!”
Những người qua lại trên cầu lần lượt dừng bước, tò mò nhìn về phía lòng sông.
Chiếc du thuyền rực rỡ như chiếc lá giữa dòng nước, nhẹ nhàng xuôi theo dòng chảy. Từ xa, một tiếng ngâm dài vang lên, dùi trống đáp lại, tiếng nhạc cụ dần dần sôi trào. Một vài đào kép mặc đồ diễn bắt đầu cất giọng.
“Đây là hát vở gì vậy?”
“…Hình như là ‘Truyện Độ Ách’. Kể về Động Hà chân nhân Thanh Hư Tử hạ phàm độ kiếp, đầu thai thành Lý Tuyết Thanh, ngao du thiên hạ, trừ ác hành thiện, dạy dỗ thế nhân.” Có người nghe một lúc rồi phân tích, “Cảnh này vừa hay là cảnh Lý Tuyết Thanh đánh bại tà ma, công đức viên mãn, sắp thoát khỏi phàm trần mà phi thăng, từ biệt thân quyến ở trần thế.”
Đào kép trên thuyền hát:
—— Hồng trần thoáng chốc, chợt giấc mộng tàn.
—— Kiếp phù du tầm thường đảo điên, níu giữ vạn điều lưu luyến. Đại đạo đã thành, gột sạch bụi trần, trăng thanh gió mát, hạc kêu đơn côi.
Tiên nhân hạ phàm, mấy chục năm độ kiếp, vẫn là phong hoa tuyệt đại, tóc mai đen nhánh. Nhưng cố nhân tiễn biệt bên bờ lại đã gần 60, ngay cả cháu trai cũng đã có.
Những câu chuyện thần thoại như thế này, Tuân Diệu Lăng nghe nhiều rồi, nên không mấy cảm xúc. Nàng nhai nhai miếng bánh trong miệng, vừa định nói hay là chúng ta xuống cầu đi, nhưng khi quay đầu lại thì thấy cha nương vẫn đang dõi theo con thuyền kia, ánh mắt đăm chiêu. Tuân mẫu thậm chí còn len lén quay đi lau vài giọt nước mắt.
Tuân Diệu Lăng sững lại.
Đột nhiên, sợi dây kéo đèn thỏ trong tay nàng bị tuột ra ngoài.
Họ đứng trên mặt cầu vòm, đèn thỏ lập tức lăn lông lốc xuống cầu, chạy rất xa. Trên cầu người qua lại tấp nập, đèn thỏ trong phút chốc đã sắp chìm nghỉm trong đám đông.
Tuân Diệu Lăng lập tức phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Nàng mới 8 tuổi, vóc dáng thấp bé, len lỏi giữa đám đông, loạng choạng suýt ngã, chỉ có thể trơ mắt nhìn quầng sáng vàng cam kia càng lúc càng xa ——
Trong cơn hoảng hốt, dường như nàng nghe thấy một tiếng thở dài khẽ khàng.
Một cơn gió mát thoảng qua, Tuân Diệu Lăng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, cơ thể nháy mắt đã ở dưới cầu, đứng trên bãi cỏ ven sông. Cúi đầu nhìn xuống, chiếc đèn thỏ tròn trịa đang ngoan ngoãn nằm bên chân nàng.
Tình huống gì thế này?
“… Đa tạ tiên nhân giúp đỡ?”
Bốn phía đều tĩnh lặng. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng ếch kêu “ộp ộp” từ chân cầu vọng lên, tựa như đang chế giễu nàng tự mình đa tình.
Đợi hồi lâu, ngay lúc Tuân Diệu Lăng sắp hết kiên nhẫn định xách đèn thỏ lên đi, thì trong hư không đột nhiên truyền đến một giọng nói.
“Ngươi cũng thật là bình tĩnh.” Giọng điệu đối phương giọng điệu lười biếng, rất dễ nghe, “Ta vô tình đi ngang qua đây, thấy ngươi đuổi theo đèn hoa vất vả như vậy, nên tiện tay giúp một chút mà thôi.”
——
Chú thích:
1. Đào kép: Chỉ những người diễn kịch diễn tuồng.
2. Đại đạo: Đạo lý tối thượng, con đường dẫn đến sự giác ngộ hoặc hòa hợp với thiên địa.