Nhưng Lâm Nghiêu nào có màng tới chức thành chủ!
Cha nương hắn cả đời ân ái, dốc lòng nuôi dưỡng hắn khôn lớn tại phủ thành chủ này. Phủ thành chủ là nhà hắn, trong đó có gia sản cha nương hắn tích góp mấy chục năm, lại bị thúc thúc hắn cướp đi!
...Nếu không có gia nhân trung thành lén đưa di vật của cha nương cho hắn, thì hắn đã tay trắng bị đuổi ra đường.
Những tộc lão ngày thường từng đối xử với hắn hết mực cung kính, ân cần, giờ đây như thể thay hồn đổi tính, đều dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn. Mấy vị trưởng bối quen biết còn sót lại, khi nghe hắn kể oan, chỉ biết lảng tránh, thậm chí khuyên nhủ: “Thời thế khác xưa rồi, vì đại cục Tư Liễu thành, đừng đối đầu với thúc thúc cháu...”
Lâm Nghiêu chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây