Sư Phụ Ngày Nào Cũng Cầu Xin Ta Đừng Đột Phá Nữa

Chương 5: Ngươi nhìn cái bánh này đi, nó vừa trắng vừa tròn

Chương Trước Chương Tiếp

Phụ mẫu Tuân gia vẫn còn mơ hồ, chưa kịp tiêu hóa chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này. Ngược lại, Tuân Diệu Lăng lại lý trí hơn nhiều.

Nàng khẽ vuốt ngực: “Vậy thì tốt rồi. Xem ra thiên phú của ta cũng không tệ, chắc là không đến nỗi không thể bái nhập tiên môn. Làm phiền ngài ghi nợ chín viên linh thạch này vào sổ trước, đợi sau này ta có tiền nhất định sẽ thanh toán.”

Là ảo giác sao? Sao hắn cảm thấy đứa nhỏ này trơn tuồn tuột thế nhỉ? Rõ ràng hắn đã ám chỉ rất rõ rồi mà? Vậy mà nàng hoàn toàn không động lòng sao?

Rốt cuộc là trẻ con ở phàm giới quá nông cạn vô tri, hay là danh tiếng Thanh Lam Tông bọn họ không đủ vang dội?

Thông Nhạc Sinh thầm nghĩ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa nhã nhặn: “Không cần phải ghi nợ, vốn dĩ cũng không có lý do gì để Tuân tiểu hữu bồi thường. Chẳng qua linh căn của tiểu hữu quá mức đặc biệt, các sư đệ trong môn hạ chưa từng thấy qua cảnh tượng này, nên mới gọi ta đến xem xét.”

“Xin tiểu hữu chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày sau, linh thuyền xuyên qua giới môn, đến đón ngươi và những người trúng tuyển khác cùng nhau lên Tiên Thê (thang tiên). Đến lúc đó, các đại môn phái trong Liên minh Tiên Đạo sẽ đến tuyển chọn đệ tử, tiểu hữu nhất định có thể bái nhập môn phái phù hợp nhất. Chúc tiểu hữu gõ cửa thiên môn (cổng trời), lên như diều gặp gió.”

Nực cười, đây chính là Thiên linh căn đó.

Đối với người khác mà nói, là tông môn chọn đồ đệ. Nhưng đối với Tuân Diệu Lăng, là đồ đệ chọn tông môn.

Dù sao tương lai đều là đạo hữu, cho dù vị thiên tài này cuối cùng không chọn Thanh Lam Tông, thì gửi vài lời chúc phúc trước cũng chẳng sao.

Sau khi hàn huyên đôi câu, Thông Lạc Sinh sắp xếp cho ba người họ ở lại đạo quán nghỉ ngơi, rồi tiếp tục đi chủ trì cuộc tuyển chọn.

Sau khi Thông Lạc Sinh rời đi, trong gian nhà chỉ còn lại ba người bọn họ.

Phu thê Tuân thị nhìn nhau, lúc thì ngẩn người, lúc thì bật cười. Một lát sau, bọn họ cùng hướng ánh mắt về phía Tuân Diệu Lăng đang im lặng, chỉ thấy nàng vẫn còn đang xử lý bát sữa chua hấp đường mới ăn được một nửa.

“A Lăng, lại đây, đến chỗ nương (mẹ) này.”

Tuân mẫu hơi khom người xuống, giọng điệu dịu dàng: “Tối nay cha nương đưa con đi dạo hội chùa Tiên Duyên Tiết có được không?”

Tuân Diệu Lăng gật đầu.

Đã đến đây rồi, nếu không tranh thủ hai ngày này ăn sạch các quầy hàng trong hội chùa, thì nàng quyết không rời trấn Vân Khê.



Đúng như Tuân Diệu Lăng tưởng tượng, các sạp bán đồ ăn vặt vô cùng náo nhiệt.

Tiếng người ồn ào như thuỷ triều dâng, nàng phải dùng sức chín trâu hai hổ mới chen được vào một quầy bán xiên nướng.

Khói từ những xiên nướng lượn lờ bay dưới ánh đèn, kèm theo tiếng xèo xèo, lớp da bên ngoài được nướng vàng ruộm hấp dẫn, bên trong thì mềm mại thơm lừng.

Nàng nhanh tay giành được hai xiên chim cút nướng vừa mới ra lò, sau đó xoay người, cố hết sức chen ra ngoài, đồng thời giơ cao đồ ăn để tránh chạm vào người khác.

“A Lăng, mua được chưa con? Cha con xem rồi, bánh mật ong con muốn ăn ở bên kia kìa.”

“Dạ con đến ngay!”

Tuân Diệu Lăng cắn một miếng xiên nướng vừa mới ra lò, tay còn lại kéo mẫu thân chạy về phía bờ sông đối diện.

Chạy được nửa đường, họ gặp Tuân phụ trên cầu.

Tuân phụ tay trái xách một túi bánh mật ong, tay phải cầm một chiếc đèn hoa đăng, cười híp mắt đi về phía hai mẹ con.

——

Chú thích:

1. Thụy thú: Những sinh vật huyền thoại tượng trưng cho phúc lành và sự bảo hộ trong tín ngưỡng Á Đông. Ví dụ: Kỳ lân, Phượng hoàng, Tỳ hưu.

2. Đạo hữu: Bạn đồng đạo, dùng để gọi những người có cùng con đường tu hành, dù không cùng môn phái.

3. Linh thuyền: Con thuyền chứa đựng linh lực, có thể bay lượn hoặc di chuyển trên không nhờ linh khí.

4. Giới môn: Cánh cổng kết giới hoặc cổng nối giữa hai thế giới.

5. Chín trâu hai hổ (Cửu ngưu, nhị hổ): Sức mạnh vô cùng to lớn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)