Thuần Nhất tôn giả của Thừa Thiên Phong, tên thật Chi Lương, cũng là một trong những sư huynh đồng môn của Tạ Chước.
Sau vài tháng ở Quy Tàng Tông, Tuân Diệu Lăng cũng đại khái nắm được các mối quan hệ giữa sư phụ nhà mình và các thành viên khác trong tông môn. Lý do vị sư phụ lười biếng này có thể chiếm trọn một phong trong đại tông đệ nhất tiên môn, hưởng đãi ngộ cấp trưởng lão, chỉ có một: bối cảnh đủ cứng.
Đông Thần đạo quân đã phi thăng quả thực là một nhân vật kỳ tài. Nghe nói ông ấy thông minh tuyệt đỉnh, không gì là không làm được, những đệ tử do ông ấy dạy dỗ cũng đều là thiên tài xuất chúng. Sau khi ông ấy phi thăng, tất cả đều tiếp nhận vị trí phong chủ.
Đại đệ tử Huyền Minh tiên tôn, hiện tại chính là đệ nhất Thiên Bảng, tông chủ Quy Tàng Tông.
Nhị đệ tử Từ Vũ tôn giả, phong chủ Đào Nhiên Phong, được xưng tụng là “Dược Vương” trong Tu chân giới, là chuyên gia uy tín về y đạo và đan đạo.
Tam đệ tử Phi Quang tôn giả, vị tôn giả này vốn nên chấp chưởng mạch kiếm tu. Nhưng do ngộ được Sát Lục Đạo*, một năm 365 ngày thì hết 360 ngày đều đi khắp nơi tìm người đánh lộn, nên truyền thừa kiếm đạo tạm thời do tông chủ tiếp quản. Vị tôn giả này có chiến lực phi phàm, nghe nói chiến tích gần đây nhất là tàn sát hàng ngàn tà tu và một con ma giao (rồng ma) ở Thiên Ma Hải, còn gửi về tông môn không ít đặc sản.
Tứ đệ tử Tư Linh tôn giả, lập khế ước với thần thú thượng cổ Tất Phương, mượn linh hỏa của nó để đúc luyện Thần Khí, kỹ nghệ tinh xảo, là đại tông sư luyện khí nổi danh lừng lẫy Tu chân giới.
Còn có lão ngũ, Thuần Nhất tôn giả, pháp tu* kinh tài tuyệt diễm, cũng là vị trưởng lão “trâu ngựa” vất vả gánh vác truyền thừa của ba mạch phù lục chú pháp và trận pháp của Quy Tàng Tông trong lúc sư phụ Tạ Chước của nàng không làm việc gì, một “vua chăm chỉ”.
—— Trên đây là năm vị sư huynh sư tỷ thân thiết nhất của Tạ Chước.
Mà Tạ Chước chính là lão lục.
Hắn là người gia nhập đại gia đình này muộn nhất. Do tuổi nhỏ, hầu như nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người.
Nghe nói, chưởng môn coi Tạ Chước chẳng khác gì đệ đệ ruột. Đôn đúc có, khích lệ có, thỉnh thoảng ghét bỏ cũng có, nhưng không nỡ nghiêm khắc với hắn.
Đây đều là đồn đại, Tuân Diệu Lăng cũng không biết thực hư. Nhưng nàng từng nghe Lâm Tu Bạch nói qua:
“Mối quan hệ giữa mấy vị sư bá sư thúc trong môn hạ Đông Thần đạo quân thực sự rất tốt. Lúc trước, ta có ý tu tập kiếm đạo, nhưng sư phụ ta không giỏi kiếm, khi dạy ta thường hay do dự. Sau đó, Phi Quang sư thúc nghe được phiền não của sư phụ ta, liền xách ta đến Vô Ưu Phong, tự tay khai môn kiếm đạo cho ta. Chưa đầy mấy năm, Phi Quang sư thúc rời Bồng Lai Châu đến Bắc Cảnh rèn luyện, lại là chưởng môn sư bá tiếp nhận, dạy ta dùng kiếm.”
Có thể thấy mấy vị tôn giả thân thiết đến mức nào —— đệ tử của ngươi cũng là đệ tử của ta, ngươi dạy hay ta dạy cũng không khác gì nhau.
Ngày hôm sau, Tuân Diệu Lăng thu xếp đồ đạc sang Thừa Thiên Phong bên cạnh dự thính.
Giờ đây nàng đã có thể thuần thục điều khiển linh thuyền đến bất cứ đâu hơn nữa Thừa Thiên Phong lại rất gần Pháp Nghi Phong, có thể nói chỉ trong chớp mắt đã tới nơi.
Thuần Nhất tôn giả khai đàn giảng đạo*, người đến đăng ký chật kín núi. Cho dù Tuân Diệu Lăng ra cửa từ lúc trời mới sáng, nhưng vẫn phải xếp hàng ở phía sau.
“Hôm nay đến đa số đều là đệ tử nội môn của Thừa Thiên Phong chúng ta nhỉ.”
“Chắc vậy? Đây chính là do Thuần Nhất tôn giả đích thân giảng dạy, đệ tử chưa học qua phù đạo* nào dám đến?”
Dù lớp học này là công khai, thuộc loại “cơm đại trà”, nhưng không phải ai cũng có thể xin một bát. Tuân Diệu Linh nghĩ, trước khi vào học chắc sẽ có kiểm tra gì đó để đảm bảo trình độ cơ bản của đệ tử nghe giảng.
——
Chú thích:
(1) Sát Lục Đạo: Con đường tàn sát hoặc đạo giết chóc. Là một loại tu luyện đặc biệt dựa trên sát phạt (giết địch, chém giết) để tăng cường tu vi.
(2) Pháp tu: Chỉ những tu sĩ chuyên về phép thuật (phù chú, trận pháp, thuật pháp...)
(3) Khai đàn giảng đạo: Mở lớp giảng dạy tu đạo.
(4) Phù đạo: Chỉ hệ thống tu luyện dựa trên phù chú.