Nhưng cuối cùng nàng vẫn bị thác cuốn đi.
Cho dù ý niệm bất động, thì thân thể vẫn có giới hạn.
Ở lâu dưới Huyền Băng Thác, nàng đã quen với nước hồ lạnh thấu xương, bị cuốn đi cũng chẳng hoảng chẳng bực, tự nhiên nổi lên mặt nước, mệt thì ngửa người trôi theo dòng, lặng lẽ ngắm mây trôi hoặc sao trời.
Một hôm, Lâm Tu Bạch ngự kiếm ngang qua hồ, suýt giật nảy mình —— hắn từ xa đã thấy Tuân Diệu Lăng nằm bất động trên mặt nước, còn tưởng tiểu sư muội mới nhập môn chết đuối.
Vị sư huynh tốt bụng vội vớt Tuân Diệu Lăng lên, lập tức nhóm lò sưởi ấm cho nàng. Khi biết hai tháng nay Tuân Diệu Lăng đều đả toạ dưới Huyền Băng Thác, mí mắt Lâm Tu Bạch giật liên hồi.
“Tuân sư muội, nước hồ lạnh tuy có tác dụng luyện thể, nhưng không nên ngâm quá lâu. Nếu không, hàn độc tích tụ, về sau muốn trừ bỏ rất phiền phức.”
Lâm Tu Bạch lấy túi thuốc ra, đưa cho Tuân Diệu Lăng một viên dược trừ hàn. Nhưng Tuân Diệu Lăng không dám nhận, lắc đầu nói: “Sư phụ hiện tại cấm ta tùy tiện dùng linh đan.”
Lâm Tu Bạch gật đầu, liền triệu hồi túi châm ra: “Vậy để ta châm cứu, giúp muội đẩy hàn khí ra ngoài.”
Tuân Diệu Lăng nhìn những cây ngân châm (kim bạc) chói lọi, vô thức rụt người lại: “…Không đến mức đó đâu.”
“Bây giờ hàn độc trong người muội chưa nhiều, châm cứu liên tục ba ngày là khỏi.” Thấy nàng vẫn không muốn, Lâm Tu Bạch tươi cười, nói: “Hay là muội đến Nguy Nguyệt Phong thêm vài lần, nơi đó có lò luyện hỏa linh tinh thuần khắp nơi. Mỗi ngày ngồi cạnh lò nướng mình mấy khắc, dùng hỏa độc khắc hàn độc. Nhưng nếu sơ sẩy một cái, song độc phát tác, thì chỉ có sư phụ ta — Từ Vũ tôn giả mới cứu nổi muội.”
“… Ta châm! Ta châm là được chứ gì!”
Lúc châm cứu, không có việc gì làm, Lâm Tu Bạch bèn dạy nàng học. Đạo kinh công pháp, bách gia tạp học, tiên giới du ký… đủ loại thượng vàng hạ cám, hắn đều giảng. Nghe lâu, nàng càng thêm khâm phục kiến thức uyên bác và tầm nhìn rộng lớn của Lâm Tu Bạch.
“Những điều ta nói với muội, nhiều thứ cũng từ Tàng Kinh Các biết được.” Lâm Tu Bạch khiêm tốn nói: “Con đường tu hành đôi khi dài đằng đẵng, khô khan. Lúc rảnh ta thường đến Tàng Kinh Các giải khuây, đọc nhiều rồi biết nhiều thôi.”
Tàng Kinh Các như thư viện công cộng của Quy Tàng Tông, một số sách có thể mượn đọc tự do, một số bị khóa, cần quyền hạn đặc định mới có thể tìm đọc —— ví dụ khu Truyền Công, tương truyền cất giữ vạn loại công pháp do các tiền bối Quy Tàng Tông sưu tập; hay khu Cấm Thư, lưu trữ một ít bí văn về Tiên giới… Tóm lại, sách càng có quý càng không dễ đọc.
Tạ Chước nghe nói Tuân Diệu Lăng muốn đến Tàng Kinh Các, cảm thấy trẻ nhỏ hiếu học là chuyện tốt, vì thế liền đưa ấn trưởng lão của mình cho Tuân Diệu Lăng, để nàng tự do mượn sách.”
“Trong Tàng Kinh Các cũng có không ít trận đồ, nhưng đa phần là đại trận thượng cổ không thể phục chế hoặc trận pháp đã lỗi thời. Nếu con hứng thú thì có thể xem qua, biết xưa xét nay mà.”
Tuân Diệu Lăng: “... Sư phụ, người cứ thế đưa ấn trưởng lão cho con, liệu có ổn không ạ?
Tạ Chước: “Sư phụ tin con biết chừng mực. Huống chi không có linh lực của ta bám vào, ấn trưởng lão chỉ là vật chết, con cầm đi đọc sách được thôi.”
Tuân Diệu Lăng: “…”
“Sư phụ.” nàng tâm tình phức tạp nói: “Thật ra, người làm sư phụ rất chu toàn. Có cầu tất ứng, có hỏi tất đáp. Chỉ có điều buông lỏng đồ đệ quá. Nếu không phải con tự nghiêm khắc với bản thân, đổi lại là người khác, học hai cuốn trận phổ mỏng đó, sợ 3-4 năm cũng không thấu hiểu.”
Tạ Chước: “…”
Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười.
Đồ nhi ngốc à, có khả năng nào đây vốn là bài học mà người khác cần 3-4 năm mới học xong không?
Tuân Diệu Lăng ngày ngày tu hành, cuối cùng, từ một hôm nào đó, nàng đã có thể vững vàng đả toạ dưới Huyền Băng Thác suốt một canh giờ.
Trong lúc đó, nàng thuận thế đột phá hai lần, thuận lợi thăng lên Luyện Khí tầng bốn.
Hôm đó, khi nàng từ hồ lạnh bò lên bờ, định đến Đào Nhiên Phong tìm Lâm sư huynh châm cứu, thì thấy ngọc giản lóe sáng, là Tạ Chước truyền tin đến:
“Đồ nhi ngoan, Thuần Nhất sư bá của con xuất quan, muốn mở lớp giảng phù lục (bùa chú) ở Thừa Thiên Phong. Con cũng đi đăng ký đi.”