Tuân Diệu Lăng bị hương thơm đánh tỉnh.
Nàng mở mắt, tầm mắt hướng thẳng đỉnh màn trướng thêu tường vân. Trên người đắp chăn gấm Vân Cẩm mềm mại, cách đó không xa trên tường có một chiếc vỏ trai khảm ngọc đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Tuân Diệu Lăng có chút mê mang mà quay đầu, phát hiện sư phụ nhà mình đang ngồi uống trà bên bàn ngọc thạch. Trên bàn bày la liệt các món ăn hấp dẫn, còn nóng hầm hập, thơm nức mũi.
“Ồ, đồ nhi tỉnh rồi.” Tạ Chước đặt chén trà xuống, liếc nhìn nữ đồng còn nằm trên giường, cười nói: “Xem này, đây là linh thiện* do Tần sư bá con tự tay nấu đấy.”
Tuân Diệu Lăng hoàn toàn tỉnh táo. Nàng nghiêng người, ghé sát mép giường, mắt sáng rực dán chặt vào bàn ăn.
“Thơm không?”
Gật đầu.
“Muốn ăn không?”
Lại gật đầu.
“Mơ đi.” Tạ Chước thong thả cầm đũa ngọc lên, gắp thức ăn vào đĩa của mình: “Tất cả đều là của vi sư, không có phần của con đâu.”
Tuân Diệu Lăng vừa trợn trừng mắt, đã nghe Tạ Chước nói: “Đừng nói hôm nay, cả năm tới con cũng đừng mong đụng đến linh thiện nữa.”
Tuân Diệu Lăng: “?”
“Không chỉ linh thiện, linh tửu, linh quả, hay tinh hoa thiên địa đã qua luyện hóa, con đều không được chạm vào.” Giọng điệu của Tạ Chước nhẹ nhàng nhưng không cho phép thương lượng. “Linh khí trong những thứ này đã được tinh luyện, hấp thu quá dễ dàng. Cứ tiếp tục thế này, trước lần đột phá tới, con sẽ chẳng còn thời gian để tu luyện công pháp nữa.”
Dẫn khí nhập thể vốn là quá trình tương đối dài dòng, cần tích lũy đầy đủ để tạo nền tảng vững chắc cho tu hành sau này. Chứ không phải như Tuân Diệu lăng, lần nào cũng nhảy múa trên bờ vực cái chết, tên trên sổ sinh tử của Diêm Vương nhấp nháy không ngừng. Còn ra thể thống gì chứ?
Hiện tại nàng nên lấy việc tôi luyện thân thể, rèn giũa kinh mạch làm mục tiêu chính.
“Nói cho cùng cũng là do linh khí tiêu hao khi đột phá ở giai đoạn này không nhiều. Đợi khi con Trúc Cơ rồi có lẽ sẽ khá hơn, linh thiện vẫn có thể ăn vài bữa.” Tạ Chước an ủi: “Nè, dù giờ con không ăn được, nhưng vi sư vẫn có thể ăn cho con xem mà.”
“... Sư phụ, người còn là con người không vậy?”
Tuân Diệu Lăng nghẹn lời, xoay người về phía bên kia giường, kéo chăn gấm trùm đầu, coi như mình chẳng thấy gì.
Tạ Chước nhìn đống lổm ngổm trên giường, khẽ cười.
“Từ ngày mai, mỗi ngày con đến đả toạ dưới Huyền Băng Thác một canh giờ.”
“Ngoài ra, còn hai cuốn này —— ‘Trận Pháp Âm Dương Ngũ Hành’, ‘Trận Giải Bát Quái Càn Khôn’, đều là những trận pháp nhập môn, con học thuộc trước, khi nào có thể dùng linh bút mặc ra giấy, ta sẽ dạy con cách khắc trận văn.”
Tuân Diệu Lăng thò một tay ra, kéo hai cuốn sách vào trong chăn. Sách không dày, nhưng vừa mở ra đã thấy chi chít chữ nhỏ cùng trận đồ, nhìn hoa cả mắt.
Đối với trận pháp mà nói, phạm vi bao phủ càng lớn, trận văn càng phức tạp, độ khó thành trận càng cao. Trận tu* muốn bày tiểu trận thường dùng phương pháp khắc trận, khắc trận văn lên pháp khí đặc biệt, khi cần thì kích hoạt. Còn một loại nữa là đại trận, bày đại trận thường yêu cầu chuẩn bị và tính toán tỉ mỉ từ trước.
Tạ Chước ngoài miệng nói là trận pháp nhập môn, nhưng thực chất lại là tinh hoa của tiểu trận.
“… Ngoài bài tập ta giao cho con, đệ tử chưa Trúc Cơ của Thần Tiêu Cung đều có khóa học cơ bản thống nhất, rảnh thì có thể đi nghe, bận thì thôi.”
Chỉ dăm ba câu, Tạ Chước đã sắp xếp rõ ràng cho Tuân Diệu.
Tuân Diệu Lăng vạch cho mình một kế hoạch đơn giản. Về sau, buổi sáng rèn luyện thân thể, buổi chiều học thuộc trận pháp, mệt thì đến Thần Tiêu Cung nghe giảng kinh luyện tai, tiện thể học chút kiến thức thường thức của Tu chân giới.
Sáng sớm hôm sau, nàng đến Huyền Băng Thác thử thách.
Từ linh thuyền nhìn ra xa, Huyền Băng Thác nằm ở phía bắc Pháp Nghi phong, đổ xuống từ đỉnh vách đá gần như thẳng đứng. Nước trắng như sương tuyết, sóng như Ngân Hà đổ ngược, hàn khí tỏa ra trong không trung. Phái dưới hồ nước sâu thẳm lạnh lẽo, như vầng trăng đông cứng.
Đẹp đẽ là thế.
Cho đến khi Tuân Diệu Lăng đứng trước thác nước, tiếng nước chảy “ầm ầm” gần như làm điếc tai nàng.
Bọt nước văng tung tóe, hóa thành từng làn sương mù nhỏ bao phủ lấy nàng, dưới ánh mặt trời khúc xạ thành những dải cầu vồng vụn vặt, chiếu rọi khuôn mặt đang dại ra của nàng.
——
Chú thích:
(1) Linh thiện: Món ăn chứa linh khí.
(2) Trận tu: Chỉ những tu sĩ chuyên tu luyện và nghiên cứu về trận pháp.