Tu sĩ áo xanh hôm nay đã gặp không biết bao nhiêu người, vậy mà khi nhìn thấy Tuân Diệu Lăng, mắt sáng rực lên.
Nàng búi tóc củ tỏi hai bên, trên dây buộc tóc còn có hai viên ngọc trai nhỏ đung đưa, tuy chỉ là loại ngọc trai bình thường, nhưng lại được mái tóc đen dày óng ả tôn lên đến mức phát sáng rạng ngời. Hiếm có nhất là ấn đường của nàng lại tràn đầy linh khí, dù có đưa vào miếu thờ đóng vai tiên đồng ngồi bên dưới tượng Tam Thanh cũng chẳng chút khập khiễng.
Chỉ là, sắc mặt tiểu đồng kia tái nhợt, trong ánh mắt phảng phất chút mệt mỏi.
Vừa cảm nhận được tầm mắt xung quanh tập trung vào mình, Tuân Diệu Lăng liền hơn cúi đầu.
Đám đông xì xào bàn tán: “Sao đứa nhỏ này trông uể oải thế nhỉ?”
Ngươi thử ngồi trên xe la xóc nảy ba ngày liền xem, sắc mặt ngươi có đẹp nổi không?
“Nghe nói người có tư chất tốt thì cơ thể cũng không tồi, xem ra nha đầu này chẳng có hy vọng gì rồi.”
Vâng, ta có hy vọng hay không thì cũng là diễn cho các người xem thôi, xin hỏi mấy vị khi nào mới trả tiền diễn đây?
Tu sĩ áo xanh cất mộc bài của nàng đi: “Qua bên kia kiểm tra linh căn.”
Tuân Diệu Lăng nhanh nhẹn đứng vào hàng.
Trong nhóm của nàng, người lớn nhất chừng 17-18 tuổi, người nhỏ nhất còn ít tuổi hơn nàng, chỉ khoảng 5-6 tuổi. Mười hài tử, cao thấp khác nhau, nhìn Trắc Linh Bàn thần bí kia với vẻ mặt đầy sự kính sợ, từng đứa một đặt tay lên… nhưng Trắc Linh Bàn cứ như đã ngủ say, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tuân Diệu Lăng nghe thấy cách đó không xa, có hai tu sĩ Thanh Lam Tông phụ trách duy trì trật tự đang thì thầm bàn luận:
“Những người kiểm tra hôm nay sắp hết rồi. Cái này tổng cộng phát sáng mấy lần rồi?”
“Không nhớ nữa, chắc khoảng năm sáu lần gì đấy.”
Tuân Diệu Lăng là người cuối cùng trong nhóm.
Nàng làm theo chỉ dẫn của tu sĩ, nhẹ nhàng đặt tay lên Trắc Linh Bàn.
Một giây, hai giây… Không có chuyện gì xảy ra.
Được rồi.
Dù đã sớm đoán trước kết quả, nhưng trong lòng Tuân Diệu Lăng vẫn không khỏi cảm thấy vô vị.
Nàng vừa định rút tay lại... lại phát hiện tay mình bị hút chặt vào Trắc Linh Bàn, không thể nhấc ra được!
Keng ——
Trắc Linh Bàn vốn im lìm bấy lâu bỗng nhiên phát ra tiếng giòn vang như vàng ngọc va chạm.
Chín viên linh thạch khảm trong đĩa bắt đầu xoay tròn điên cuồng, từng đạo phù văn và bát quái tinh đẩu khắc trên đó, lần lượt được kích hoạt, hóa thành muôn vàn điểm sáng lấp lánh, bay lên tụ lại thành một ảo ảnh kỳ dị trên không trung.
Một con rồng trắng uốn lượn hiện ra, vảy và móng phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, miệng ngậm minh châu, cưỡi mây đạp gió, lao thẳng vào tầng trời sâu thẳm.
Nàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Một luồng khí lạnh lẽo như mặt nước truyền từ lòng bàn tay, xuôi theo kinh mạch lan ra khắp cơ thể, cuối cùng dâng lên linh đài, mang theo cảm giác thanh khiết thư thái khó tả.
“Đây là... linh căn thượng phẩm? Từ trước đến nay, ta chưa từng thấy Trắc Linh Bàn có phản ứng như vậy!”
“Ngươi ngốc à, hiển thánh hoa quang đã xuất hiện rồi! Đây là Thiên linh căn tiên phẩm!”
Một tu sĩ nghe vậy mà trợn to hai mắt, ánh nhìn đờ đẫn như kẻ mộng du: “Thiên linh căn…”
“Nhanh nhanh nhanh! Đi báo cho đại sư huynh!”
Tuân Diệu Lăng vừa mới thoát ra khỏi trạng thái huyền diệu kia, còn chưa kịp hồi tưởng lại, đã thấy ba, bốn tu sĩ Thanh Lam Tông mặc áo xanh, đeo bội kiếm bên hông, lặng lẽ vây quanh nàng.
Tuân Diệu Lăng: “…?”
Bỗng dưng, một tu sĩ tiến đến sau lưng nàng, vòng tay ôm chặt lấy eo nàng, dứt khoát nhấc bổng nàng lên như nhổ củ cải vậy, sau đó không nói không rằng mà chạy về phía đạo quán sau quảng trường. Mấy tu sĩ còn lại cũng lập tức theo sau, bước chân đồng đều, vạt áo tung bay, vẻ mặt nghiêm nghị, vậy mà lại toát lên một loại cảm giác khôi hài như đang ăn trộm.
Tuân Diệu Lăng: ?
Mấy người đang làm cái quái gì vậy?!
——
Chú thích:
1. Linh đài: Cõi lòng, con tim.
2. Bát quái tinh đẩu: Một trận pháp lợi hại hoặc một loại công pháp mạnh mẽ, lợi dụng sự vận hành của Bát Quái kết hợp với sức mạnh của tinh tú để tạo ra uy lực lớn.
3. Hiển thánh hoa quang: Vầng hào quang thần thánh hiển linh.