Sư Phụ Ngày Nào Cũng Cầu Xin Ta Đừng Đột Phá Nữa

Chương 29: Có thể gói mang về được không?

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Thái Sơ hơi cúi xuống, nói: “Vậy còn con, đến Đào Nhiên Phong làm gì?”

Tuân Diệu Lăng ra vẻ đáng thương, túm lấy tay áo Tân Thái Sơ mà lắc lắc: “Tần sư bá, con đói! Nghe nói trên Đào Nhiên Phong có một nhà ăn nhỏ, con có thể đến ăn chút gì không?”

Nếu Tạ Chước ở đây, hẳn sẽ giật mình bởi giọng điệu “bánh bèo” bất ngờ này của đồ đệ —— Vì Tuân Diệu Lăng chưa từng nói năng kiểu này với hắn.

Nhưng Tuân Diệu Lăng nào ngại mất mặt? Trước khi rời Thiên Lộc Các, nàng đã soi gương kỹ lưỡng, rất tự tin với ngoại hình của mình lúc này. Huống hồ, một tiểu hài tử tám tuổi làm nũng thì có gì lạ?

Để được ăn mỹ thực tiên gia trong truyền thuyết, nàng sẵn sàng không từ thủ đoạn!

Quả nhiên, dưới hàng loạt tiếng “sư bá” ngọt xớt, Tần Thái Sơ rất nhanh đã đánh mất chính mình.

Nàng ấy vừa nghe tiểu sư điệt thốt ra một chữ 'đói' liền không chịu nổi, lập tức đưa Tuân Diệu Lăng lên đỉnh núi.

Ở đó thực sự có một nhà ăn nhỏ.

“Quy củ của Đào Phong Nhiên chúng ta là có làm thì mới có ăn. Ngoại trừ đệ tử trong phong, người ngoài muốn ăn cơm đều phải giúp làm nông hoặc chăm sóc linh thú.”

Tần Thái Sơ dùng lệnh bài của mình nhận hai hai hộp cơm, đưa cho Tuân Diệu Lăng một phần, còn vô cùng trìu mến gắp cả cái đùi gà trong bát mình cho nàng, “Lần này coi như sư bá mời con, lần sau muốn ăn thì phải làm xong việc trước đã.”

Tuân Diệu Lăng vui vẻ ăn uống, vừa ăn vừa gật đầu, chẳng mấy chốc đã vét sạch một bát cơm.

Tam Thanh lão tổ tại thượng, cơm này cũng ngon quá rồi… Nàng cảm thấy cả hai kiếp của mình chưa từng được ăn thứ gì ngon đến vậy.

Tuân Diệu Lăng lại tiếp tục ăn một bát nữa.

“Nhắc mới nhớ, chỗ đồ ăn này đều được chế biến từ linh cốc, linh thảo cùng một ít thịt linh thú. Với tu vi hiện tại của con, ăn những thứ này vừa hay có thể giúp bồi bổ cơ thể. Nhưng cũng không nên ăn quá nhiều, nếu không...”

“Dạ?” Tuân Diệu Lăng ngơ ngác ngẩng đầu, miệng vẫn không quên nhai đồ ăn.

Chưa đợi Tần Thái Sơ nói hết câu, Tuân Diệu Lăng bỗng cảm thấy đan điền nóng rực, kinh mạch lại xuất hiện cảm giác đau đớn quen thuộc khi bị linh khí cưỡng ép mở rộng. Giây tiếp theo, một thứ chất lỏng ấm áp chảy dọc nhân trung của nàng ——

Là máu mũi đỏ tươi.

Tần Thái Sơ: “…”

Tần Thái Sơ nheo mắt, gần như lập tức lấy khăn tay từ túi trữ vật ra bịt mũi Tuân Diệu Lăng, vội vàng nói: “Mau, niệm theo ta: Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh, tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần*…”

(*Trích Tĩnh Tâm Chú)

Nhưng cánh môi Tuân Diệu Lăng run rẩy, niệm không nổi. Bởi vì linh khí lúc này đang chạy tán loạn trong cơ thể nàng.

Thấy nàng cắn chặt môi đến mức gần như chảy máu, Tần Thái Sơ hiểu rằng lần đột phá này đã không thể ngăn cản được nữa, có niệm Tĩnh Tâm Chú cũng vô ích. Vì thế nàng ấy chỉ có thể nhanh chóng dùng ngân châm bảo vệ các huyệt đạo trọng yếu, tranh thủ dùng ngọc giản truyền tin cho Tạ Chước: “Đồ đệ của đệ lại đột phá rồi!”



Đợi đến khi Tạ Chước chạy đến, mọi chuyện đã quá muộn.

Có nghĩa là Tuân Diệu Lăng đã đột phá xong.

Tần Thái Sơ đứng bên cạnh thở dài nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy một thể chất như vậy. Trở ngại mà phàm nhân nên gặp phải khi hấp thu linh khí dường như không tồn tại trên người nàng ấy, dù là linh thể trời sinh cũng không nên như thế. Hấp thụ linh khí quá dễ dàng, nhưng kinh mạch lại không đủ cứng cỏi, thành ra làm tổn thương thân mình… Kỳ lạ, thực sự kỳ lạ.”

“Ta cũng từng băn khoăn về điều này.” Tạ Chước nhíu mày, “Nhưng ta không ngờ nàng ấy lại đột phá nhanh như vậy.”

Tần Thái Sơ chẩn đoán: “Cũng may, đợi qua Trúc Cơ kỳ sẽ ổn. Chỉ là cơ thể hiện tại của nàng ấy không nên đột phá thêm nữa, phải rèn luyện thể chất trước, đợi thân thể khỏe mạnh hơn đã.”

Tạ Chước đặt tay lên mạch tượng của Tuân Diệu Lăng một lát.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, kinh mạch vượt cấp mà Tuân Diệu Lăng đã mở rộng gấp đôi, linh tức trong cơ thể cuồn cuộn trào dâng —— Chẳng trách nàng vừa rồi đau như chết đi sống lại!

Tạ Chước xoa xoa mặt nàng: “Đồ nhi, cảm giác thế nào?”

Mặc dù mục đích tu sĩ dẫn linh khí nhập thể là để mở rộng kinh mạch, khai thông thiên địa, nhưng việc mài giũa từ từ như nước chảy và việc đục khoét mạnh mẽ như đao to búa lớn luôn khác nhau. Ít nhất về mức độ đau đớn là hoàn toàn không cùng cấp độ.”

Ánh mắt Tuân Diệu Lăng có chút mê mang. Nàng hơi trợn ngược mắt, giật tay áo Tần Thái Sơ, trước khi hoàn toàn ngất đi, lẩm bẩm nói:

“Sư bá…”

Tần Thái Sơ khẽ đáp: “Ừ, con nói đi.”

“Con vẫn chưa ăn xong… có thể gói mang về được không?”

Tạ Chước, Tần Thái Sơ: “…”

Tạ Chước muốn nói lại thôi, ngập ngừng mấy lần, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài:

“Xem cái tiền đồ của con kìa.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)