Sư Phụ Ngày Nào Cũng Cầu Xin Ta Đừng Đột Phá Nữa

Chương 28: Có thể gói mang về được không?

Chương Trước Chương Tiếp

Một câu dập tắt mọi tranh luận.

Đám đệ tử chợt cảm thấy tiếp tục bàn luận chuyện này chẳng còn thú vị, liền chuyển chủ đề.

Những lời bàn tán ấy không lọt vào tai Tuân Diệu Lăng. Thực ra, nếu có nghe thấy, nàng cũng sẽ giả vờ không biết, vì lười tranh cãi với họ.

Nàng đang vội đi ăn cơm.

Lên linh thuyền, Tuân Diệu Lăng đổi điểm đến thành Đào Nhiên Phong.

Diện tích của Đào Nhiên Phong lớn hơn Thiên Lộc Các rất nhiều, bởi vậy bến đỗ linh thuyền cũng thêm ba chỗ. Đáng ngại là Tuân Diệu Lăng chỉ biết trên Đào Nhiên Phong có một nhà ăn nhỏ, nhưng không rõ nó nằm ở đâu.

Đến lúc thử vận may rồi.

“Phúc sinh vô lượng thiên tôn*…” Tuân Diệu Lăng vừa thành kính cầu nguyện, vừa tùy hứng chọn một điểm đỗ trông vừa mắt, “Chính là chỗ này!”

Linh thuyền chầm chậm khởi động.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ biến đổi nhanh chóng, khoảng một khắc sau, linh thuyền hạ xuống chân núi Đào Nhiên Phong.

Vừa đặt chân xuống đất, đập vào mắt Tuân Diệu Lăng là những thửa linh điền trải dài bất tận như tấm lụa biếc, kéo dài từ chân núi lên tận lưng chừng sườn.

Những thửa linh điền này được chia ô ngăn nắp bằng hàng rào, bên trong trồng đủ loại linh thực mà Tuân Diệu Lăng hầu như không nhận ra, ngoại trừ vài loại quen thuộc như lúa. Những bông linh cốc trĩu nặng, hạt ngả vàng óng, khẽ đung đưa trong gió, dường như có thể nghe thấy cả tiếng sóng lúa thì thầm.

Tuân Diệu Lăng leo lên một đoạn, vẫn không thấy ai. Cho đến khi nàng đi ngang qua một thửa linh điền xanh mướt —— nơi những mầm non mới nhú đã toả ra linh lực nồng đậm đến mức người ta phải tặc lưỡi. Đêm đến, e rằng ngay cả một chiếc lá cũng có thể phát ra linh quang lóa mắt.

Bên ruộng có một mái lều tranh vách tre. Trước cửa, một người đang nằm thư thái trên ghế, trên mặt còn che một quyển sách.

Người nọ tóc đen như mây, phần lớn được búi cao bằng trâm bạc, hai bên mai buông lơi vài lọn tạo vẻ phóng khoáng. Nàng ấy mặc áo trắng tay thụng, váy đen dài thướt tha, khoác thêm áo choàng đỏ thẫm, chiếc ngọc bội đeo hông là món trang sức duy nhất trên người.

Tuân Diệu Lăng vô thức bước nhẹ.

Nhưng nàng còn chưa kịp đến gần, người kia đã giơ tay đẩy quyển sách xuống.

Nàng ấy khẽ nhếch môi son, sóng mắt như u quang chiếu thuỷ*, ngước nhìn sắc trời, vui mừng thở dài: “Ngũ hành tọa vị, nhật nguyệt hợp đức, thiên địa hóa dục, thời cơ vừa khớp!”

(Dịch: Ngũ hành ở đúng vị trí, mặt trời và mặt trăng hòa hợp, trời đất nuôi dưỡng. Đúng là thời điểm thích hợp!)

Dứt lời, nàng ấy vung tay áo, một đạo linh quang vút lên tận trời, hóa thành từng dải sóng ánh sáng tản ra.

Bầu trời vốn trong xanh bỗng tụ lại một mảng mây tích nước, mưa rơi tí tách.

Dưới cơn linh vũ*, lá linh thảo khẽ run lên, tựa như đang tham lam hấp thu linh khí trong từng giọt mưa.

Vị nữ tu vừa mới hô mưa gọi gió ấy có tu vi cao thâm, đứng giữa màn mưa mà chẳng hề bị ướt. Ngược lại, pháp y trên người Tuân Diệu Lăng tuy có thể tránh nước tránh lửa, nhưng vẫn bị gió mưa tạt vào mặt.

Tầm nhìn nhòe đi, Tuân Diệu Lăng đứng giữa cơn mưa lâm thâm, phun phì phì hai cái. Giây tiếp theo, trên đầu xuất hiện một chiếc ô trúc tím. Nữ tu đó không biết từ lúc nào đã đến sau lưng nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nha đầu ngốc, thấy mưa sao không trốn, đứng đây làm gì?”

Đối phương đưa tay khẽ xoa đầu Tuân Diệu Lăng, thân thể nàng nháy mắt khô ráo như lúc ban đầu.

Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu, nhìn gương mặt ung dung diễm lệ kia: “Xin lỗi, có phải ta đã quấy rầy tỷ tỷ không?”

“Gọi tỷ tỷ cái gì?” Đối phương vừa chống ô, vừa búng nhẹ một cái lên trán nàng, nếu Tuân Diệu Lăng không nhớ nhầm, sư phụ nàng cũng rất thích làm động tác này: “Ta là Tần Thái Sơ, đạo hiệu Từ Vũ. Con nên gọi ta một tiếng Tần sư bá, hoặc Từ Vũ sư bá mới đúng.”

Tuân Diệu Lăng ôm đầu: “Sao Tần sư bá nhận ra con vậy?”

“Tấm lệnh bài thân truyền bên hông con đấy.” Tần sư bá ôn tồn, “Hiện tại con là đệ tử thân truyền lùn nhất Quy Tàng Tông, nhìn là biết ngay.”

Tuân Diệu Lăng: “...”

Nàng lặng lẽ đổi chủ đề: “Tần sư bá, vừa nãy người đang làm gì vậy ạ?”

“Ta đang ươm linh thực cao giai. Linh thực càng trân quý, điều kiện nuôi trồng càng khắc khe. Ngày thường có thể giao việc này cho đệ tử làm, nhưng đây là hạt giống sư muội ta đi du lịch gửi về cho ta… Ta thật sự không yên tâm, nên tự mình trông coi.”

——

Chú thích:

1. Phúc sinh vô lượng thiên tôn: Thiên Tôn ban phúc vô lượng, chúc phúc người khác được Thiên Tôn bảo hộ ban phúc báo. Là câu niệm, câu chào phổ biến của Đạo giáo, đặc biệt trong Toàn Chân đạo (một nhánh lớn của Đạo giáo).

2. U quang chiếu thuỷ: Ánh trăng u tối phản chiếu mặt hồ.

3. Linh vũ: Mưa chứa linh khí.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)