Bên này, Ngụy Vân Di vẫn đang thương lượng với Tuân Diệu Lăng:
“Tiểu sư muội, muội xem, sau này muội trưởng thành, có thể tuyên truyền giúp Tiên Y Phường bọn ta được không? Cũng như trước kia, chỉ cần mặc pháp bào của Tiên Y Phường rồi đi dạo một vòng là được. Bình thường thì nhiều nhất là đổi thêm vài bộ trang phục rồi vào sách quảng cáo của bọn ta thôi.”
Ngụy Vân Di thần bí nói: “Mỗi năm, thù lao mà chúng ta trả cho Tạ sư thúc chỉ riêng tiền chia hoa hồng đã là con số này.” Nói rồi, nàng ấy lặng lẽ viết một con số vào lòng bàn tay Tuân Diệu Lăng.
Ngụy Vân Di: “Đơn vị là linh thạch thượng phẩm đấy.”
Oa. Đúng là kiếm được không ít.
“Chỉ là sư muội còn quá nhỏ.” Ngụy Vân Di rất tiếc nuối nói: “Muội biết đấy, sau khi bước vào Trúc Cơ, tu sĩ sẽ giữ được thanh xuân vĩnh viễn. Mà cái gọi là 'thanh xuân' này, với người lớn tuổi chính là phản lão hoàn đồng, còn với người còn nhỏ thì sẽ mãi mãi giữ khuôn mặt trẻ con, phải đợi đến Nguyên Anh kỳ mới có thể tự do thay đổi tướng mạo.”
Tuân Diệu Lăng: “…Chuyện này ta đúng là không biết.”
“Bây giờ muội biết rồi đấy.” Ngụy Vân Di ghé lại gần, hài lòng đánh giá “kiệt tác” của mình, “Haiz, thực ra bắt đầu tu tiên từ độ tuổi này cũng không có gì không tốt. Chỉ có điều… vấn đề nằm ở chỗ muội là Thiên linh căn. Tốc độ tấn cảnh quá nhanh, phỏng chừng chưa đầy một hai năm nữa sẽ Trúc Cơ, đến lúc đó đó muội vẫn chỉ là một hài tử mà thôi.”
“Từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh… Đại khái tu mất bao lâu ạ?”
“Hiện tại ta đang ở Trúc Cơ kỳ, chưa đến viên mãn. Muốn thăng Kim Đan, ta nghĩ ít nhất cũng phải mất thêm vài năm nữa. Còn cảnh giới trên Kim Đan thì ta chưa từng tiếp xúc bao giờ.” Câu hỏi này thực sự làm khó Ngụy Vân Di, nàng ấy nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tu tiên thật sự rất khó lường, dù có linh căn tương đồng thì cũng khó tham khảo thời gian tu luyện của nhau. Nhưng gần đây nhất, Thiên linh căn phi thăng chính là Đông Thần đạo quân đại danh đỉnh đỉnh của tông môn chúng ta. Sự tích của vị đạo quân này được lưu truyền rộng rãi… ngài ấy mất 5 năm Kim Đan, 50 tuổi Nguyên Anh, 100 tuổi Hóa Thần.”
Ngụy Vân Di nói xong còn không quên thêm lời bình: “Mạnh khủng khiếp!”
“Sư muội cũng là Thiên linh căn, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, tiền đồ nhất định vô lượng!”
“Chăm chỉ tu luyện rồi trở thành một đứa trẻ học hành thấp kém với khởi điểm 50 năm sao? Tương lai đó nghe cũng chẳng sáng sủa gì cho lắm.”
Tuân Diệu Lăng bước ra khỏi Vân Lộc Các với diện mạo hoàn toàn mới.
Lúc nàng đi vào, trên người vẫn mặc đồ phàm nhân, giờ bước ra trong bộ pháp y hồng nhạt.
Chiếc áo này mang sắc thái tựa hoa đào nở rộ giữa mùa xuân, uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu dật. Trên vạt áo, những đóa hoa đào được thêu tinh xảo, điểm xuyết mấy đôi chim nhỏ nhắn đang khẽ mổ lên cánh hoa, sống động đến mức như muốn giương cánh bay ra ngoài.
Nhưng thứ bắt mắt nhất chính là lệnh bài thân phận đệ tử thân truyền treo bên hông nàng —— gần như không có đệ tử nào đi qua mà không liếc nhìn.
“Vị này là thân truyền của phong nào vậy?”
“Ngươi sống trong hang à? Đây là Tuân sư thúc của Pháp Nghi Phong.”
“Pháp Nghi Phong? Không phải chính là đệ tử mà Huyền Vi chân nhân mới thu nhận sao…”
Không ít đệ tử dừng lại hành lễ khi Tuân Diệu Lăng đi ngang qua. Tuân Diệu Lăng khẽ gật đầu xem như đáp lại, bước từng bậc xuống chân núi.
Lúc đến, nàng vô danh vô thực; lúc đi, vạn người chú ý. Thế gian có câu “Trọng áo trọng quần hơn trọng người”, hóa ra ở Tu chân giới cũng chẳng khác gì.
Thấy nàng đi xa, mấy đệ tử mới dám xì xào:
“Đây chính là Thiên linh căn bị mù kia à!”
“Này, ngươi ăn nói kiểu gì vậy? Bái nhập Quy Tàng Tông chúng ta sao lại gọi là mù?”
“Haizz, ý ta không phải thế. Chỉ là ta nghe nói lúc ấy cũng có trưởng lão từ Thượng Tam Tông muốn thu nàng ấy làm đồ đệ, nhưng cuối cùng nàng ấy lại chọn Huyền Vi chân nhân. Dù nói thế nào đi nữa, tu vi của Huyền Vi chân nhân trong hàng ngũ trưởng lão cũng thuộc loại thấp đi? Hơn nữa, ngài ấy còn chẳng lo việc gì, ngay cả sự vụ trong phong mình cũng giao cho trưởng lão khác xử lý, suốt ngày chỉ biết ngủ hoặc lang thang vô định…”
“Ngươi nói cũng có lý. Bàn về chuyện làm sư tôn, còn ai không đáng tin hơn Huyền Vi chân nhân chứ?”
“Theo lý mà nói, Huyền Vi chân nhân làm một người nhàn rỗi giàu có cũng chẳng sao. Nhưng lần đầu tiên thu đồ đệ đã được ngay một Thiên linh căn… Thật sự phí phạm của trời. Cũng giống như ta, lần đầu vẽ phù chỉ dám dùng mấy vật liệu cấp thấp để luyện tập. Sư phụ dạy đồ đệ hẳn cũng nên như vậy. Vị Tuân sư thúc này rơi vào tay Huyền Vi chân nhân, e rằng sẽ bị ngài ấy dạy hư.”
Bầu không khí nhất thời trầm xuống.
“Ta cảm thấy, chúng ta vẫn nên lo cho mình thì hơn.” Một đệ tử đột nhiên lên tiếng: “Người ta là đệ tử thân truyền của trưởng lão, dù có thế nào cũng mạnh hơn chúng ta, phải không?”