Sư Phụ Ngày Nào Cũng Cầu Xin Ta Đừng Đột Phá Nữa

Chương 25: Chỉ cần là đồ miễn phí, nàng đều thích

Chương Trước Chương Tiếp

Tuy Tạ Chước rời đi, nhưng đã để lại linh thuyền cho Tuân Tuân Diệu Lăng. Con linh thuyền này rất kỳ diệu, không cần người sử dụng rót linh lực vẫn có thể bay được, hơn nữa còn có bản đồ tông môn.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Tuân Diệu Lăng lên linh thuyền, chọn vị trí “Thiên Lộc Các” trên bản đồ, linh thuyền liền chậm rãi lướt đi.

Nhưng có một điểm bất tiện —— lúc Tạ Chước ở đây, hắn trực tiếp dùng thần thức điều khiển linh thuyền, mà Pháp Nghi Phong là địa bàn của bọn họ, muốn bay đâu thì bay —— còn giờ linh thuyền theo tuyến cố định đưa Tuân Tuân Diệu Lăng đến gần Thiên Lộc Các, mà Thiên Lộc Các lại nằm ở đỉnh núi, trong khi điểm dừng của linh thuyền lại ở chân núi.

Lại phải leo thang rồi!

Tuân Diệu Lăng thu hồi linh thuyền, ngẩng đầu nhìn lên Thiên Lộc Các lộng lẫy nguy nga, hạ quyết tâm phải sớm đạt Trúc Cơ.

Chứ cuộc sống như một con gà thả vườn thế này, nàng thực sự đã chịu đủ rồi!

Thiên Lộc Các là nơi náo nhiệt nhất trong toàn bộ Quy Tàng Tông, nhưng đệ tử không thể tùy tiện ra vào. Trước cửa sổ đăng ký có một hàng dài chờ đợi. Tuân Diệu Lăng ngoan ngoãn xếp vào cuối hàng, phát hiện tốc độ tiến lên rất nhanh, cũng thoáng yên lòng.

Ước chừng qua ba nén hương, cuối cùng cũng đến lượt nàng.

Sau cửa sổ đăng ký là một đệ tử trông không lớn hơn Tuân Diệu Lăng bao nhiêu, mặc đồng phục màu xám của tông môn, tay cầm một quyển sổ dày cộp, bút lông lướt trên giấy như rồng bay phượng múa: “Nói đi, đệ tử phong nào, đến lĩnh bổng lộc hàng tháng hay có việc gì?”

Tuân Diệu Lăng đưa lệnh bài thân phận ra: “Ta đến lĩnh pháp bào và ngọc giản.”

Đối phương nhận lấy lệnh bài, chỉ liếc qua một cái liền trợn tròn mắt. Ngay sau đó, đôi mắt cậu ta sáng lên, ngẩng đầu, vẻ mặt như thể muốn nhảy ra khỏi cửa sổ ngay lập tức: “Thì ra là Tuân sư thúc của Pháp Nghi Phong! Sư thúc, sao ngài không nói sớm, bọn ta đã đợi ngài từ lâu rồi!”

Tuân Diệu Lăng chỉ chớp chớp mắt, đối phương liền hiểu ngay nghi hoặc của nàng, chủ động giải thích: “Là thế này, tuy ta là đệ tử nội môn, nhưng ngài là đệ tử thân truyền của trưởng lão, dựa theo bối phận, ta phải gọi ngài là sư thúc. Năm nay, Quy Tàng Tông chỉ thu nhận một đệ tử thân truyền là ngài, nên Thiên Lộc Các đã chuẩn bị sẵn đồ cho ngài từ trước rồi.”

Vừa nói, cậu ta vừa cầm ngọc giản tùy thân lên, gửi một tin nhắn: “Tuân sư thúc, thỉnh ngài vào các chờ một chút, ta lập tức gọi Ngụy sư thúc của Nguy Nguyệt Phong đến!”

Lại là ai vậy?

Nguy Nguyệt Phong... Nàng nhớ đó là mạch chuyên về luyện khí thì phải?

Tuân Diệu Lăng được một đệ tử khách khí dẫn vào Thiên Lộc Các, còn được dâng trà bánh. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy thức ăn gần như không nhiễm chút trọc khí nào, chỉ là một chén trà thanh nhã và một đĩa điểm tâm, vậy mà ăn vào khiến nàng suýt rơi nước mắt.

Hu hu hu. Ngon quá!

“Tuân sư thúc, đây là ngọc giản của người. Xin hãy thử rót một sợi linh lực vào, nó sẽ trở thành pháp khí chỉ riêng ngài có thể sử dụng.”

Ngọc giản này chính là công cụ liên lạc trong tông môn, cũng là thiết bị truyền tin phổ biến nhất trong Tu chân giới.

Tuân Diệu Lăng nhận lấy ngọc giản, rót linh lực vào, rất nhanh sau đó, ngọc giản phát sáng.

Ngay giây tiếp theo, một bóng hình đỏ rực phá cửa xông vào.

Đó là một thiếu nữ có dung mạo kiều diễm, mặc một chiếc váy dài đỏ thẫm được cắt may khéo léo. Chất vải nhẹ tựa mây nhưng lại có độ rủ hoàn hảo, trên thân váy thêu hình phượng hoàng, như thể có thể vỗ cánh bay lên bất cứ lúc nào. Cổ tay nàng ấy đeo những chiếc vòng vàng mảnh, khi nàng ấy chạy đến chúng phát ra tiếng leng keng.

“Tuân sư muội!” Vừa đến nơi, nàng ấy liền nắm lấy tay Tuân Diệu Lăng. Nhưng vì Tuân Diệu Lăng quá thấp, đối phương buộc phải cúi người xuống mới có thể giữ ngang tầm mắt với nàng, “Sư muội, rốt cuộc ta cũng đợi được muội rồi!”

Tuân Diệu Lăng: “...?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)