Có lẽ hiếm khi gặp được người đồng điệu, nên ánh mắt Lâm Tu Bạch nhìn Tuân Diệu Lăng đầy vi diệu và mong đợi: “Sư muội cũng thích nghe đàn sao? Hay là hôm nào ta đàn cho sư muội một khúc? Dù sao sư muội mới đến Quy Tàng Tông, chưa ổn định chỗ ở, chuyện nghe đàn cũng không cần nóng vội.”
Tạ Chước nói: “Đúng vậy. Ta còn phải đưa nàng ấy đi chọn một chỗ ở.”
Lâm Tu Bạch khẽ gật đầu, cười ôn hòa: “Vậy con không quấy rầy sư thúc và sư muội nữa, con về Đào Nhiên Phong trước.”
Chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh biếc lướt qua, một thanh tế kiếm* từ thắt lưng Lâm Tu Bạch bay ra, linh quang cuộn trào như thủy triều. Lâm Tu Bạch ngự kiếm phi thiên, chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.
“Quả nhiên là kiếm tu.” Tuân Diệu Lăng cảm thán một tiếng.
“Lâm sư huynh của con tuy rằng mới đến Kim Đan kỳ, nhưng đã tìm được con đường của riêng mình —— hắn tu chính là Quân Tử Kiếm. Cần cù khiêm tốn, hoà vào cõi tục, hắn vẫn luôn làm rất tốt.” Tạ Chước cười tủm tỉm nói, “Có điều, hắn nói tu vi y đạo của mình bình thường, con có thể xem đó là khiêm tốn đi.”
“Gì cơ?”
“Từ Vũ sư bá con nấu dược thiện* là tuyệt phẩm trong giới tu tiên.” Tạ Chước nói ngắn gọn, “Mà Lâm Tu Bạch đã lĩnh hội được chân truyền.”
“Chậc.” Tuân Diệu Lăng hít sâu một hơi, lập tức nghiêm mặt nói: “Lâm sư huynh phong thái giản dị, phi phàm thoát tục, thực sự là tấm gương cho con, khiến người ta ngưỡng mộ —— con nhất định sẽ tích cực kết thân với Lâm sư huynh, trở thành đôi sư huynh muội thân thiết nhất Quy Tàng Tông!”
“Có chí khí.” Tạ Chước vươn ngón tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng gõ một cái lên trán nàng, “Nếu tương lai con chỉ vì miếng ăn mà phản bội, chạy sang Đào Nhiên Phong, ta nhất định sẽ thắp hương cảm tạ tổ sư đã phù hộ. Nhưng có một điều, con phải nhớ kỹ… nếu Lâm sư huynh mời con nghe đàn, tốt nhất là từ chối.”
“Tại sao ạ?”
“Ha ha, trong lục nghệ* của quân tử, hắn biết mỗi cầm (đàn), còn lại đều dốt đặc cán mai.” Tạ Chước hơi nhắm mắt, trên mặt lộ vẻ xấu hổ khó tả, “Tiếng đàn của Lâm sư huynh con có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ thần khóc thét. Chỉ vì giữ thể diện cho hắn, mà chúng ta luôn đánh giá khá uyển chuyển. Nhưng hắn lại điếc mấy chục năm, không hề biết mình đàn khó nghe đến mức nào, chỉ nghĩ rằng tài nghệ của mình còn kém, cần luyện tập nhiều hơn…”
“Nhưng càng luyện càng khó nghe.”
“Nghe nói từng có một đệ tử, lúc luyện kiếm không để ý hắn ở gần đó, vô tình nghe hắn gảy một khúc đàn, kết quả bị tâm ma phản phệ ngay tại chỗ, suýt nữa bị trọng thương.”
Tuân Diệu Lăng: “……” Có thứ tà môn như vậy sao?
Hai sư đồ vừa đi vừa nói chuyện, trên đường không gặp lấy một bóng người.
Pháp Nghi Phong quả nhiên yên tĩnh như lời Tạ Chước nói.
Sương trắng giữa núi non lúc tụ lúc tan, tựa như một lớp lụa mỏng manh, nhẹ nhàng phủ xuống. Trước mắt đều là núi xanh trập trùng, yên tĩnh mà tràn đầy sinh khí. Cỏ cây nơi đây đều ẩn chứa linh tú* khó tả, hít sâu một hơi liền cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Cuối cùng, Tuân Diệu Lăng chọn một cung điện trống gần đỉnh núi. Nơi đây trời cao đất xa, ngẩng lên là thấy vũ trụ bao la.
Tạ Chước vung tay, thắp sáng dạ minh châu trong cung điện: “Ở đây có sẵn mọi thứ, con thiếu thứ gì thì báo cho Chấp Sự Đường, bọn họ sẽ sắp xếp ngay. À đúng rồi, nhớ cầm theo thẻ bài thân phận của con đến Thiên Lộc Các nhận pháp bào và ngọc giản...”
Nói đến đây, Tạ Chước khép quạt lại, khẽ ngáp một cái. Hắn trông có vẻ ngái ngủ, dường như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay lập tức.”
“Đồ nhi ngoan, sư phụ hơi mệt, đi chợp mắt trước đã. Ngày mai con tự đến Thiên Lộc Các nhé.”
Hắn phất tay, bóng dáng tựa sương mù mà tiêu tán.
——
Chú thích:
(1) Tế kiếm: Thanh kiếm dài mảnh.
(2) Dược thiện: Đồ ăn kết hợp với các vị thuốc.
(3) Lục nghệ bao gồm lễ, nhạc, bắn cung, toán học, cưỡi xe ngựa và thư pháp.
(4) Linh tú: Tươi đẹp, tràn đầy linh khí.