Sư Phụ Ngày Nào Cũng Cầu Xin Ta Đừng Đột Phá Nữa

Chương 23: Chỉ cần là đồ miễn phí, nàng đều thích

Chương Trước Chương Tiếp

Bồng Lai có tiên sơn.

Quần phong* như mực, biển trời một sắc. Cổng chính tiên tông xây dọc theo sườn núi, khí thế hùng vĩ, hướng thẳng cổng trời. Sau sơn môn là chín đỉnh núi so le nhau, cung điện như sao, cây cối như tóc. Có thể nói rằng, lan can chạm ngọc, mái hiên chạm trời, ngói biếc cột son, lưu ly rực rỡ.

Tuân Diệu Lăng bám vào cửa sổ linh thuyền mà nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu kinh ngạc nho nhỏ.

Tạ Chước quay đầu lại, giấu đi ý cười trên mặt, thi pháp* để linh thuyền bay chậm lại một chút.

Tuân Diệu Lăng: “Sư phụ, chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Chỗ đó là Pháp Nghi Phong.” Tạ Chước nâng quạt, chỉ về phía một ngọn núi rực rỡ xa xa, “Phần lớn các trưởng lão của Quy Tàng Tông đều quản lý một mạch riêng, còn phải lo toan mọi thứ. Pháp Nghi Phong chúng ta vốn chuyên tu trận pháp và chú thuật. Tuy nhiên, hiện tại trưởng lão truyền công và các đệ tử mạch này đều do sư bá Thuần Nhất ở Thừa Thiên Phong bên cạnh quản lý. Bây giờ, Pháp Nghi Phong chúng ta có thể nói là nơi yên tĩnh nhất tông môn.”

Hắn còn rất kiêu ngạo về điều này.

“Sư phụ, người như vậy mà chưởng môn sư bá không có ý kiến gì sao?”

“Huynh ấy có chút ý kiến. Cho nên ta mới nhận con làm đồ đệ, mấy trăm năm nữa ta có thể hoàn toàn buông bỏ, không cần làm gì nữa.”

“…” Người thẳng thắn thật đấy!

Chớp mắt, linh thuyền đã tiến vào trận pháp bảo vệ tông môn. Tạ Chước tiếp tục chỉ vào những ngọn núi đó để Tuân Diệu Lăng nhận biết:

“… Không nhớ cũng không sao, nhưng có một nơi con nhất định phải ghi nhớ, đó là Đào Nhiên Phong của Từ Vũ sư bá. Đệ tử ở Đào Nhiên Phong phần lớn nuôi dưỡng linh thực, chăm sóc linh thú, còn có một nhà ăn nhỏ, đói bụng thì đến đó ăn. Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được giẫm lên linh điền do Từ Vũ sư bá trồng… Nếu đánh nhau với người khác bị thương, hoặc vận hành linh khí mà bị nội thương, thì đến Dược Vương Các ở Đào Nhiên Phong, tìm Từ Vũ sư bá chữa trị.”

Phải cảm ơn sự hướng dẫn thiết thực của Tạ Chước. Ít nhất Tuân Diệu Lăng vừa đến đã nắm rõ chỗ nào để ăn, chỗ nào để trị thương.

Linh thuyền từ từ đáp xuống Pháp Nghi Phong.

“Huyền Vi sư thúc.”

Họ vừa bước ra khỏi linh thuyền thì gặp ngay một bóng dáng thanh niên. Hắn mặc trang phục màu lục nhã nhặn, vạt áo thêu nhiều lớp trúc bằng chỉ bạc, tóc dài được vấn cao, được cài bằng một cành hoa đào, lông mày uốn cong tựa lông vũ đen, đôi mắt sâu thẳm như thần quang.

Đối phương hành lễ với Tạ Chước, khí chất đoan chính ôn nhã, giống như một bậc quân tử tao nhã: “Huyền Vi sư thúc, sư phụ bảo con đến đưa thuốc cho người.”

“Ừm.” Tạ Chước tiện tay nhận bình sứ đối phương đưa tới, giới thiệu với Tuân Diệu Lăng, “Đây là Lâm sư huynh của con.”

Tuân Diệu Lăng ngoan ngoãn hành lễ: “Bái kiến Lâm sư huynh.”

“Sư muội khách khí.” Đối phương mỉm cười hòa nhã, “Chuyện ở Vấn Đạo Thần Cung đã truyền khắp Quy Tàng Tông rồi. Sư muội quả nhiên thiên tư phi phàm, tâm linh tuệ chất, khó trách ngay cả Tạ sư thúc vốn không nhận đồ đệ cũng phá lệ vì muội. Ta tên Lâm Tu Bạch, đồ đệ của Từ Vũ tôn giả, hiện tại tu vi ở Kim Đan kỳ tam trọng cảnh. Sau này nếu sư muội có thắc mắc gì trong tu hành, cứ đến hỏi ta bất cứ lúc nào.”

Tuân Diệu Lăng khẽ gật đầu, thấy đối phương đeo một cây cầm sau lưng, hiếu kỳ hỏi: “Lâm sư huynh, huynh là nhạc tu sao?”

Câu hỏi vừa thốt ra, Lâm Tu Bạch lộ vẻ ngạc nhiên. Còn Tạ Chước không hiểu sao lại lấy quạt che mặt, như thể Tuân Diệu Lăng vừa nhắc đến chuyện không nên nhắc.

“Không phải, Tuân sư muội, ta là kiếm tu, cũng tính là nửa y tu.” Lâm Tu Bạch lại lên tiếng, vẻ mặt rất vui vẻ, nụ cười chân thành hơn nhiều, “Tuy ta theo học Từ Vũ tôn giả, nhưng thành tựu y đạo lại rất bình thường, thích tu tập kiếm đạo hơn. Còn cây cầm này chỉ là sở thích cá nhân của ta mà thôi.”

——

Chú thích:

(1) Quần phong: Chỉ nhóm núi, dãy núi hoặc những ngọn núi san sát nhau.

(2) Thi pháp: Thi triển pháp thuật.

(3) Linh điền: ruộng trồng linh thảo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)