“Sư huynh, huynh nói vậy chẳng phải là coi thường đứa nhỏ này sao?” Tạ Chước hờ hững nói, “Với nhãn lực của nàng ấy, tự nhiên có thể tìm ra sư phụ thích hợp nhất trong chúng tu sĩ ở đây.”
Nhìn dáng vẻ bất cần của hắn, Huyền Minh tiên tôn thầm thở dài.
Cũng được, cùng lắm thì đến lúc đó ông ấy ra tay giúp đỡ là được.
Nhưng điều bất ngờ là, chỉ thấy nữ đồng nhỏ xinh kia cẩn thận gạt những Phi Tiên Lệnh lấp lánh đó ra, tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng vui mừng rút ra một tấm ——
Phần đầu của tấm Phi Tiên Lệnh ấy vẽ hình những ngôi sao tím. Chính là biểu tượng của Quy Tàng Tông.
Quan sát kỹ hơn, Huyền Minh tiên tôn lại thấy được nhiều thứ khác. Ví như pháp khí đang treo trên người nữ đồng ấy... Sao trông quen thế nhỉ?
Chẳng phải đều là pháp khí do tổ sư đã phi thăng để lại hay sao?
“Hóa ra, đứa nhỏ này đã sớm bái đệ làm sư phụ rồi.” Giọng điệu của Huyền Minh tiên tôn vô cùng chắc chắn.
Tạ Chước cười sung sướng: “Đúng vậy. Lúc ta dạo chơi ở Ninh Lan Châu, tình cờ nhặt được một Thiên linh căn, sau đó thu nhận làm đồ đệ ngay dưới mí mắt của đám trưởng lão Thanh Lam Tông. Ôi, giờ nhớ lại vẫn thấy mình quá may mắn. Đúng là trời ban cho ta một đồ đệ tốt, thời vận tới, muốn ngăn cũng chẳng được.”
Cũng không ngăn được cả cơn giận dữ của Thanh Lam Tông.
Bọn họ vừa thấy Tuân Diệu Lăng chọn ngay Phi Tiên Lệnh của Tạ Chước, liền hiểu luôn.
“Giỏi lắm, Tạ Chước.” Một trưởng lão Thanh Lam Tông giận quá hóa cười, “Ngươi dám mò tới địa bàn của Thanh Lam Tông bọn ta để trộm đệ tử! Đứa nhỏ này mới kiểm tra linh căn được ba ngày, còn chưa leo Tiên Thê mà ngươi đã lén lút thu làm đồ đệ. Ngươi còn xem Thanh Lam Tông bọn ta ra gì không?”
Toàn Cơ tôn giả của Huyền Hoàng Tông nghe vậy cũng cực kỳ không đồng tình, thậm chí còn nhìn Tạ Chước với ánh mắt trách móc: “Bảo sao đứa nhỏ này lại chọn ngay Phi Tiên Lệnh của Huyền Vi chân nhân mà chẳng thèm suy nghĩ?”
Nói rồi, nàng ta quay sang Tuân Diệu Lăng, lại như biến thành một người khác, vẻ mặt ôn hòa nói: “Con à, đến Huyền Hoàng Tông ta đi. Ta là trưởng lão chủ sự Đan Đường của Huyền Hoàng Tông. Ta thấy con trời linh khiếu thông suốt, thần thanh trí minh, quả thực là hạt giống tốt để luyện đan chế phù.”
“Không bằng đến Huyền Kiếm Phong của Thanh Lam Tông ta!” Một trưởng lão Thanh Lam Tông cắn chặt răng, đập nồi dìm thuyền* nói: “Hôm nay, dù phong chủ Huyền Kiếm Phong Quân Hàn Y không có mặt, nhưng hắn thực lực mạnh mẽ, hơn 700 tuổi đã đạt Hợp Đạo kỳ, hiện tại còn nằm trong năm người đứng đầu Thiên Bảng ——”
“Quân Hàn Y không có ở đây, điều đó càng chứng tỏ bọn họ không có duyên sư đồ, còn gì để nói nữa?”
“Như thế nào, đan tu làm được, kiếm tu làm được, còn y tu thì không được sao? Ta thấy đứa nhỏ này, trời sinh thể chất yếu ớt, cần được bồi dưỡng, chi bằng đến với Linh Xu Phái của ta…”
“Nếu các ngươi nói như vậy, thì Tinh Cực Môn ta cũng…”
Không ít tông môn có tiếng tăm đều tranh nhau mở lời.
Trong phút chốc, Vấn Đạo Thần Cung như biến thành cái chợ.
Tuân Diệu Lăng khẽ siết chặt tấm Phi Tiên Lệnh trong tay, khẽ mỉm cười, mặt không gợn sóng nói:
“Đệ tử Tuân Diệu Lăng, nguyện bái Quy Tàng Tông Huyền Vi chân nhân làm vi sư, cầu quan đại đạo.”
Dù bao người tranh đoạt, nàng vẫn không hề dao động.
Huyền Minh tiên tôn vô cùng hài lòng.
“Nếu nàng ấy đã quyết định rồi, vậy chư vị đạo hữu cũng không cần tranh cãi nữa.”
“...” Tiên tôn đây là tỏ rõ thái độ chống lưng cho tông môn mình đến cùng rồi, những người khác còn biết nói gì nữa!
Tạ Chước cười ha hả: “Một khi đã như vậy, từ hôm nay trở đi, con chính là đệ tử thân truyền đời thứ 137 của Quy Tàng Tông ta. Lẽ ra nên về tông môn để tổ chức lễ bái sư cho đàng hoàng, nhưng nếu không chính thức bái sư, e rằng một số người vẫn chưa chịu từ bỏ.”
Hắn hơi rũ mắt, hàng mi như nhuộm mực đen, nụ cười như trăng sáng trong phòng, sáng trong rực rỡ,“Vừa hay chưởng môn sư huynh cũng có mặt, thỉnh huynh làm chứng.”
Huyền Minh tiên tôn đương nhiên đồng ý, tiện tay dựng lên một hương án (bàn thờ).
Tạ Chước đứng trước hương án, nhận ba lạy của Tuân Diệu Lăng, uống xong trà bái sư, nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc đen nhánh của nàng. Không biết nhớ tới điều gì, sắc mặt hắn thoáng u ám:
“Nhật nguyệt sáng soi, chỉ tiếc chiều tà. Ai giữ trường sinh, bất tử khó cầu...”*
(*Trích từ “Hoa Dương quốc chí”.)
“Con à, ta chỉ mong con không sa vào tà đạo, không thẹn với lòng. Như vậy, chúng ta sẽ mãi là sư đồ tốt của nhau.”
——
Chú thích:
(1) Đập nồi dìm thuyền: Quyết đánh tới cùng.