Ánh mắt Tuân Diệu Lăng lập tức trở nên trong trẻo.
Chỉ thấy nàng mỉm cười an tường, cụp mắt, tay kết ấn hoa lan, tay kia lần chuỗi hạt, trong miệng lẩm nhẩm:
“Không nên tức giận, không nên tức giận. Giận mà sinh bệnh chẳng ai thay, ta tức chết thì ai như ý, huống hồ tổn thương tinh thần lại tốn sức…”
Lâm Nghiêu nghe mà ngơ ngác: “Đây là tâm kinh truyền thuyết của Thiền Tông sao?”
Thương Hữu Kỳ cười nói: “Không phải đâu, chắc là sư muội tự biên.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây