Nếu để họ cứ thế mà đi một chuyến tới Tu chân giới, rồi lại bị trả về phàm trần, họ thà một đao kết liễu còn hơn!
Còn chưa đợi những người còn lại thở phào nhẹ nhõm, bóng dáng trên trời nói tiếp:
“Chúc mừng chư vị đã vượt qua thí luyện leo Tiên Thê. Tiếp theo, thỉnh các vị dựa theo thứ hạng mà lần lượt tiến vào Vấn Đạo Thần Cung. Các tiên môn sẽ ban xuống Phi Tiên Lệnh cho những người họ xem trọng trong Thần Cung. Chư vị có thể dựa vào Phi Tiên Lệnh mà tự do lựa chọn tông môn.”
“Nếu như không thể giành được Phi Tiên Lệnh trong Vấn Đạo Thần Cung, cũng không cần nản chí. Bách gia tiên môn, ắt sẽ có chỗ cho chư vị dung thân.”
Sau một thoáng tạm ngừng, bóng dáng ấy bắt đầu công bố bảng xếp hạng.
“Đệ nhất Tiên Thê Bảng… Tuân Diệu Lăng!”
Vô số ánh mắt đồng loạt hướng về phía âm thanh phát ra. Nơi đó tựa hồ có một bóng người thấp thoáng… Tiếc rằng khoảng cách quá xa, bọn họ chỉ nhìn thấy một vầng hào quang rực rỡ từ trên trời giáng xuống, bao bọc lấy bóng dáng kia, tường vân* vờn quanh, tiên hạc dẫn đường.
Cảnh tượng này chẳng khác nào phi thăng giữa ban ngày!
Không ít người nhìn đến si mê.
Ngoại trừ người đứng đầu Tiên Thê Bảng, hiệu ứng dẫn độ những người còn lại đều đơn giản hơn nhiều. Một luồng bạch quang lành lạnh lướt qua, lập tức truyền tống họ vào Vấn Đạo Thần Cung.
Tuân Diệu Lăng là người đầu tiên đặt chân vào Thần Cung.
Đại điện Vấn Đạo Thần Cung vô cùng rộng lớn, cung điện vỏ sò ngọc trai, tiên nhạc cao xa, linh quang tựa mây mù lững lờ trôi trong không khí. Trên đại điện có rất nhiều tu sĩ khí độ phi phàm đứng đó, có thể nói là “Tiên nhân đứng đông như lúa”, hết sức tráng lệ.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, mà dường như có rất nhiều người đang nhìn về phía mình.
Tiên nhân đứng chính giữa có gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, tóc và lông mày đều trắng như sương tuyết trên đỉnh mây, rất trong, rất lạnh. Nhưng ấn đường lại có một vết đỏ rực, tựa như hồng mai rực cháy. Khi tiên nhân cất lời, giọng điệu lạnh lùng, song cũng trang trọng và uy nghiêm ——
“Đây chính là đệ nhất Tiên Thê Bảng lần này. Nếu ai có ý thu nhận nàng ấy làm đồ đệ, thì hãy đưa cho nàng ấy Phi Tiên Lệnh đi.”
Trong nháy mắt, đã có mấy chục đạo linh quang đồng loạt bay ra.
Phi Tiên Lệnh thoạt nhìn như một tấm thẻ bạch ngọc, trên đó khắc tên môn phái cùng họ tên của người thu nhận đệ tử.
Nhìn thấy đám Phi Tiên Lệnh tranh nhau bay về phía nữ hài ở trung tâm đại điện, tiên nhân tóc trắng khẽ động tay trong tay áo, vậy mà cũng rút ra một tấm Phi Tiên Lệnh đã chuẩn bị sẵn từ trước…
“Này, sư huynh, huynh bớt bớt chút đi.” Tạ Chước đứng cạnh tiên nhân tóc trắng từ tốn đưa Phi Tiên Lệnh của mình ra, chặn đối phương lại, “Đây là đồ đệ của ta.”
Tiên nhân tóc trắng —— cũng chính là đại sư huynh của Tạ Chước, chưởng môn Quy Tàng Tông, Huyền Minh tiên tôn. Trên gương mặt lạnh như băng của ông ấy lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Đệ muốn thu đồ đệ?”
Tạ Chước: “Đúng vậy.”
Sắc mặt Huyền Minh tiên tôn lập tức như nước chảy băng tan, ôn hòa hơn nhiều: “…Vậy thì càng phải dùng Phi Tiên Lệnh của ta rồi. Dẫu sao ta cũng là tông chủ một tông, cứ lừa đứa nhỏ này về trước đã rồi tính sau.”
Cũng vừa khéo, ngoài ông ấy ra, hai chưởng môn còn lại của Thượng Tam Tông đang bế quan. Nếu giờ ông ấy – đệ nhất Thiên Bảng hiện tại – ban Phi Tiên Lệnh, chắc chắn các tông môn khác cũng chẳng còn gì để tranh giành.
Tạ Chước suýt bật cười: “Huynh làm vậy chẳng phải là gian lận hay sao?”
“Đồ đệ của đệ hay đồ đệ của ta thì có gì khác biệt? Ta tự nhiên sẽ dốc lòng dạy dỗ. Vốn dĩ đệ có thể thu nhận Thiên linh căn này làm đồ đệ, nhưng giờ nàng ấy đứng đầu Tiên Thê Bảng —— ngoài đệ ra, có không ít trưởng lão của Thượng Tam Tông cũng đã đưa Phi Tiên Lệnh cho nàng. Đệ làm sao chắc chắn nàng sẽ bái đệ làm vi sư?”
Lấy sự thông minh của Tuân Diệu Lăng, chuyện bái sư trọng đại như thế này khẳng định sẽ không quyết định bừa bãi. Chắc chắn sẽ so sánh từng tông môn, hỏi han cẩn thận.
Dưới sự tra hỏi kỹ lưỡng, cái danh “Trưởng lão Quy Tàng Tông” lấp lánh ánh vàng của Tạ Chước có khi sẽ lộ tẩy mất —— trưởng lão của những đại tông môn khác, không Phản Hư thì cũng là Hợp Đạo, còn Tạ Chước chỉ là Hóa Thần, tuy không đội sổ, nhưng cũng chẳng thể xếp vào hàng đầu.
——
Chú thích:
(1) Tường vân: Mây cát lành.