“Nếu con đã quyết tâm rồi, thì đưa hắn về đi.”
Tạ Chước lười biếng nói.
Mái tóc dài không buộc của Tạ Chước như một dòng thác đen đổ xuống, lướt qua cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, vương trên chiếc áo tím như khói ngưng tụ.
Nhìn nghiêng, ánh nến phác họa hàng lông mày tinh xảo, sống mũi cao thẳng, sắc đẹp cực hạn tràn ra, gần như áp bức mọi khóc ngách tinh thần con người.
Tuân Diệu Lăng nhìn sắc môi tái nhợt của Tạ Chước, bất giác nói: “Sư phụ, thần thức của người vẫn chưa hồi phục sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây