Nhân lúc Đạo Dật chân nhân còn đang đắc ý, Tạ Chước khẽ khép chiếc quạt trong tay lại, bắt đầu diễn.
Hắn dùng tay áo lau khóe mắt như thể có nước mắt đang rơi:
“Ngươi cũng thấy đấy, cung điện của ta giờ đã thành ra bộ dáng nghèo nàn cỡ này. Nay ta chỉ còn hai tay trắng, nhưng dù có vất vả cực nhọc đến đâu, ta cũng quyết phải nuôi nấng tiểu đồ nhi duy nhất này khôn lớn...”
Tuân Diệu Lăng: “.”
Về phần “vất vả cực nhọc” thì đúng là bịa ra hoàn toàn. Nhưng việc Pháp Nghi Phong rơi vào tình cảnh thảm hại như hôm nay, đúng là do nàn. Vì thế Tuân Diệu Lăng hơi cúi đầu, chọn cách im lặng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây