Ánh mắt Tuân Diệu Lăng chuyển sang ba tên bịt mặt kia, tò mò hỏi: “Vậy bọn chúng là ai?”
Vân Túc vội vàng nói: “Tiên sư, dù thế nào đi nữa, ngàn vạn lần đừng để bọn chúng ——”
Nàng ấy vừa dứt lời, chỉ thấy ba tên bịt mặt cử động hàm dưới, dùng sức cắn nát túi nhỏ giấu trong kẽ răng. Ngay lập tức, một luồng khí màu tím đen thoát ra từ miệng mũi bọn chúng. Ba người tức khắc trợn mắt trắng, thân thể co giật, chỉ trong chốc lát, đã hoàn toàn mất đi sinh khí.
Vân Túc: “…”
“Bọn chúng lại tự sát!” Tuân Diệu Lăng nói với giọng điệu không chút gợn sóng, “Xem ra hôm nay chúng ta không hỏi được gì rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây