Mai Ngọc Thành đứng trước bài vị, ông ta mặc một bộ trường bào màu trắng trơn, không dính bụi trần, lời nói cử chỉ toát lên khí chất tao nhã được nuôi dưỡng từ một đại gia tộc.
“Thỏa đáng là tốt rồi.” Mai Ngọc Thành cúi đầu, châm một nén hương, ánh nến nhảy nhót bên má ông ta, lại càng làm nổi bật khuôn mặt vô cảm của ông ta.
Quản sự hỏi: “Vậy, bên Vân Túc cô nương...?”
Toàn bộ từ đường im lặng một lát.
Mai Ngọc Thành trầm giọng nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây