Sư Phụ Ngày Nào Cũng Cầu Xin Ta Đừng Đột Phá Nữa

Chương 16: Chúng ta có thể đừng ăn vạ nữa được không?

Chương Trước Chương Tiếp

“Được ạ, bà đợi chút.”

Tuân Diệu Lăng nói xong, tiện tay kéo một đứa trẻ thò lò mũi xanh lại, cúi người móc ba đồng xu đưa cho nó, sai bảo: “Đi, đi nhặt giày giúp bà bà, rồi tỷ tỷ mua kẹo cho.”

Bà lão: “…”

Sau đó, Tuân Diệu Lăng lại gặp một gã ăn mày muốn dùng “công pháp tiên gia” để đổi lấy một chiếc bánh nướng —— nàng lập tức giao gã cho nha môn gần nhất, nhờ nha dịch giúp “ông lão đáng thương” này tìm về với gia đình.

Chuyện Tuân Diệu Lăng có linh căn đã lan truyền khắp trấn, người nha môn cực kỳ khách khí với nàng, dùng vô số lời hoa mỹ khen ngợi lòng tốt và sự chân thành của nàng, đồng thời cam kết sẽ lo liệu chu đáo cho gã ăn mày.

Gã ăn mày điên: “…”

Lúc này, Thông Lạc Sinh — tu sĩ Trúc Cơ đang tuần tra trấn trên không — đã chết lặng.

Hắn ngự kiếm giữa mây trời, chứng kiến từng màn kịch vụng về của các trưởng lão trong tông, cũng thấy Tuân Diệu Lăng vô tâm vô phế lần lượt từ chối một cách vô tình… Ban đầu hắn còn thấy ngượng, cuối cùng chỉ còn mệt tâm.

Tuân đạo hữu, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?

Hắn chưa từng gặp đệ tử nào có kỹ năng né tránh cao siêu, dầu muối không ăn như vậy!

Sau hồi lâu quan sát, Thông Lạc Sinh cũng lờ mờ hiểu ra. Hắn thở dài, nói vào ngọc giản:

“Chư vị trưởng lão, xem ra Tuân đạo hữu thật sự đã bái sư rồi, các vị có muốn đến trấn khác, xem qua những đệ tử khác trong danh sách không?”

Dù sao cũng đã đến đây rồi.

Không đào được Thiên linh căn, thì vẫn còn mấy đệ tử có linh căn thượng phẩm trong danh sách mà?

Nhưng các trưởng lão Thanh Lam Tông đồng loạt giả điếc, coi như không nghe thấy.

…Chủ yếu là tức giận!

Trong Tu chân giới vốn có một quy tắc ngầm: Những tu sĩ xuất thân từ phàm giới thường sẽ ưu tiên bái nhập tông môn tiếp xúc với họ sớm nhất.

Lý do rất đơn giản, tình cảm chim non mới nở thôi.

Nhưng lần này, Thiên linh căn rõ ràng thuộc phạm vi quản hạt của Thanh Lam Tông, nội bộ tông môn cũng đã ứng phó hợp lý, tạm thời bảo mật về sự tồn tại “Thiên linh căn”… Vậy mà vẫn không ngăn được “nhân sâm nhà mình bị lợn rừng bên ngoài đào mất”.

Các trưởng lão Thanh Lam Tông: Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Bọn họ tuyệt đối không thể xui xẻo như vậy!



Ngày mùng 7 tháng 9, trời quang mây tạnh, mọi việc hanh thông.

Linh thuyền đến đón người đi Vô Lượng Đảo đã tới trấn Vân Khê.

Linh thuyền đậu giữa biển mây, như một con cá voi khổng lồ in bóng xuống mặt đất. Dân chúng trấn Vân Khê đều ngước nhìn, vẻ mặt vừa thành kính vừa ngưỡng mộ.

Thanh Lam Tông cho tám đệ tử dự tuyển, bao gồm cả Tuân Diệu Lăng, thời gian một nén nhang để từ biệt cha nương.

Mấy đứa trẻ nhỏ tuổi lập tức ôm lấy cha nương khóc giàn giụa. Có phụ huynh đỏ mắt, cố nén bi thương, ân cần dặn dò con mình. Lại có một thiếu niên chất phá chẳng biết nói gì, quỳ xuống dập đầu lạy cha. Người cha như đứt gan đứt ruột, muốn đỡ lại không nỡ, trông giống như tiễn con ra tiền tuyến hơn là bái tiên môn.

Ngược lại, bầu không khí bên Tuân Diệu Lăng lại hài hòa hơn nhiều.

Tuân mẫu: “A Lăng, năm nay có cần làm thịt muối phần con không?”

Tuân Diệu Lăng thở dài: “Nương, con tích cốc đâu chỉ có vài ngày là xong...” Nói đến đây, nàng nghĩ nghĩ, cũng chưa chắc. Biết đâu trên tiên sơn cũng có lợn ăn tiên thảo? Có lẽ nàng có thể mang về cho nương một ít.

Tuân phụ: “Aiz, con à, năm nay con còn về ăn Tết không?”

Nghe đến đây, một cặp phụ huynh hào phú đứng cạnh họ không nhịn nổi nữa: “Hai người nghĩ gì vậy? Con cái lên tiên sơn tu luyện là phải cắt đứt trần duyên, 8-10 năm chưa chắc đã gặp mặt…”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)