Mấy người Tuân Diệu Lăng không có bảo mã hương xe hay nô bộc người hầu đi theo phía sau, nhưng vừa nhìn trang phục bọn họ là biết ngay tu sĩ.
Lúc này, vừa vặn có một cỗ xe ngựa chắn ở phía trước họ. Xa phu (người đánh xe) đó rất tinh mắt, thấy mấy người Tuân Diệu Lăng đi tới, vội vàng quất roi điều khiển xe ngựa tránh sang một bên.
Tiểu nhị đứng ở cửa bỗng thoáng thấy bóng dáng mấy người, mắt lập tức sáng lên. Dưới chân hắn ta như có gió, vội vàng tiến lên nghênh đón, ý cười trên mặt như muốn trào ra, nói: “Tiểu nhân mạo muội, không biết mấy vị tiên sư từ đâu đến?”
Thương Hữu Kỳ có dáng người cao ngất, tóc đen áo tuyết, khuôn mặt dưới ngọc quan thoát tục phi phàm, thoạt nhìn vô cùng dọa người. Hắn mỉm cười biến ra một danh thiếp nền đỏ mạ vàng trong lòng bàn tay, nói: “Là Lê thành chủ mời chúng ta đến.”
Thái độ của tiểu nhị càng thêm cung kính. Hắn ta đưa tay nhận danh thiếp, nhìn một lượt, sau đó dùng hai tay dâng trả lại: “Mời chư vị khách quý vào! Lê thành chủ nhà chúng ta chờ đợi đã lâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây