Vân kiếp từ từ tan đi.
Kim Đan mới thành, Tuân Diệu Lăng chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể mênh mông vô bờ, cuồn cuộn không ngừng, cuối cùng lại ngoan ngoãn hội tụ về Kim Đan. Kinh mạch giống như được gió xuân mơn man, tê tê dại dại, có một cảm giác thoải mái như phá kén thành bướm.
Côn Luân Kính trong đầu nàng khẽ thở dài một tiếng: “Cuối cùng cũng đã vượt qua rồi.”
Tuân Diệu Lăng gật đầu như gà mổ thóc, hơi hoảng hốt đi về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên mất sức, lảo đảo ngã sấp xuống. Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng quỳ một gối xuống đất, dùng kiếm chống đỡ nửa thân trên, cuối cùng cả người không nằm rạp xuống đất.
Buồn ngủ quá...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây