Sư Phụ Ngày Nào Cũng Cầu Xin Ta Đừng Đột Phá Nữa

Chương 13: Từ giờ trở đi, ai muốn giành đệ tử thì tự dựa vào bản lĩnh của mình đi!

Chương Trước Chương Tiếp

Cả nhà họ ở lại đạo quán, việc ăn uống đều do đạo quán chuẩn bị. Để tránh lãng phí, Tuân Diệu Lăng còn đặc biệt đến nhà bếp, thỉnh họ không cần phải tốn công nấu ăn cho mình nữa.

Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại một lần nữa dẫn Thông Lạc Sinh của Thanh Lam Tông tới.

Sau lần lộ diện vội vã trước đó, trong một khoảng thời gian ngắn, Thông Lạc Sinh không đến nữa. Dù sao hắn cũng có rất nhiều việc phải xử lý, ban đêm cũng không ở lại đạo quán, nên hai bên không chạm mặt. Tuy nhiên lần này hắn ngự kiếm bay thẳng đến chỗ Tuân Diệu Lăng, vừa đáp xuống đất liền hỏi thẳng ——

“Tuân tiểu hữu đã nhập đạo rồi?”

Tuân Diệu Lăng bình thản đáp: “Ừm.”

Nhập đạo sơ sơ thôi mà, vạn lý trường chinh* mới đi bước đầu tiên, hà tất phải chiếu cáo thiên hạ?”

Dưới ánh mắt có phần nghi hoặc của Tuân Diệu Lăng, Thông Lạc Sinh nín thở, dùng thần thức* quét nàng từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận trong cơ thể nàng đã có đạo tức* vận hành, linh khí tinh thuần đang tuần hoàn khắp kinh mạch. Hắn lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt ——

Mới hôm qua gặp nàng, Thông Lạc Sinh vô cùng chắc chắn đối phương vẫn là một phàm nhân.

Nhưng hôm nay, không thể nghi ngờ gì nữa, nàng đã là một tu sĩ dẫn khí nhập thể.

… Một đêm nhập đạo!

Thông Lạc Sinh suýt nữa đứng không vững. Hắn nhắm mắt, niệm mấy câu Thanh Tâm Chú mới miễn cưỡng ổn định lại.

Mở mắt ra, thái độ hắn vẫn thân thiện phóng khoáng như cũ, nhưng giọng điệu lại có chút căng thẳng khó hiểu: “Chúc mừng Tuân đạo hữu.”

Sau đó xoay người rời đi.

Trái lại, Tuân Diệu Lăng có chút bối rối trước thái độ thất thường của hắn.

Thông Lạc Sinh bước nhanh ra khỏi đạo quán, ngự kiếm lên trời, rồi lấy ra ngọc giản* truyền tin, báo tin về tông môn.

Mấy vị trưởng lão của Thanh Lam Tông vốn đã có ý thu nhận đồ đệ lập tức bùng nổ.

“Một đêm nhập đạo, một đêm nhập đạo! Ha ha ha ha, lão hủ tu hành hơn 2000 năm, chưa từng thấy kỳ tài như thế!”

“Có Thiên linh căn này xuất thế, chính là phúc phận của Thanh Lam Tông ta!”

Sau đó, mấy vị trưởng lão lại chứng nào tật nấy, một lần nữa tranh cãi về việc “ai thích hợp thu nhận Tuân Diệu Lăng làm đồ đệ hơn”.

“Im hết đi!” Một vị trưởng lão mặc áo gấm thêu hoa, đầu đội mẫu đơn quan đính châu ngọc, không kiên nhẫn quát lớn.

Hai con sư tử xanh nằm phục dưới ghế bà khẽ quẫy đuôi, lặng lẽ mở mắt, mắt vàng móng ngọc, uy phong lẫm liệt, “Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là đứa nhỏ này đã dẫn khí nhập thể ở phàm giới —— Nàng là Thiên linh căn, chỉ trong một đêm, cái trấn Vân Khê nhỏ bé kia lấy đâu ra nhiều linh khí như vậy cho nàng tu luyện? Ắt hẳn có người giúp đỡ.”

Các trưởng lão lập tức nhíu mày, nghi ngờ nhìn nhau.

Lẽ nào có kẻ lén phái đệ tử hạ phàm, muốn cướp đoạt Thiên linh căn trước? Đây chính là hành vi gian lận —— Hay là mấy trưởng lão đang bế quan, sau khi nghe tin, nhân lúc bọn họ không chú ý, đã lặng lẽ đến phàm giới thu đồ đệ…?

Mới chỉ một ngày thôi! Những người ngồi ở đây đều là trụ cột của Thanh Lam Tông, đại năng nhân tộc, dưới trướng chưa bao giờ thiếu môn đồ, chẳng lẽ lại khát khao Thiên linh căn này đến thế sao? Có đáng không?

...Được rồi, sự thật chứng minh, rất đáng.

“Nếu là một trong chúng ta thông minh ra tay trước thì còn tốt.” Một trưởng lão nào đó nhắm mắt hừ nhẹ, “Nếu đệ tử này bị môn phái khác cướp mất...”

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, tông chủ Thanh Lam Tông vung tay: Giải tán!

Từ giờ trở đi, ai muốn giành đệ tử thì tự dựa vào bản lĩnh của mình đi!

——

Chú thích:

(1) Vạn lý trường chinh: Hành trình dài đằng đẵng, đòi hỏi sự bền bỉ, vượt qua vô số thử thách để hướng tới mục tiêu lớn lao.

(2) Đạo tức: Hơi thở của đạo, tức nguồn năng lượng tu luyện hoặc dòng chảy linh lực trong cơ thể tu sĩ.

(3) Thần thức: Năng lực cảm nhận bằng ý thức của tu sĩ, có thể dùng để quan sát, quét sóng, giao tiếp hoặc tấn công.

(4) Ngọc giản: Một loại “thẻ ngọc” dùng để ghi chép thông tin hoặc truyền tin bằng phương pháp đặc biệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)