Tạ Chước giảng giải tỉ mỉ: “Nhưng đoạt xá trọng sinh là nghịch thiên, không qua mắt được Thiên Đạo. Huống hồ con là Thiên linh căn —— nếu thật sự đoạt xá con, khi độ kiếp, song vân kiếp sẽ trực tiếp bổ tà tu đó thành tro bụi. Ta không nghĩ sẽ có ai làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng sự điên cuồng của tà tu luôn vượt quá giới hạn, tốt nhất vẫn nên phòng trước...”
“Nhớ kỹ, gặp người lạ bắt chuyện thì đừng tùy tiện đáp lời. Cho dù đối phương chủ động cho con đồ cũng không được ăn.” Tạ Chước cố ý nhấn mạnh nửa câu sau.
Tuân Diệu Lăng thở dài như bà cụ non: “Sư phụ, con chỉ nhỏ tuổi thôi, chứ không có ngốc.”
Tạ Chước không tỏ ý kiến.
“Đồ nhi, vậy vi sư đi trước đây. Chúng ta sẽ gặp lại ở 'Tiên Thê' trên Vô Lượng Đảo.”
Tạ Chước phất tay áo, trong nháy mắt đã biến mất không dấu vết.
Tuân Diệu Lăng trở về con phố tấp nập người qua lại, tay vẫn cầm chiếc đèn lồng thỏ tròn vo, nhưng lại cảm thấy như đã trải qua mấy đời.
“…A Lăng, A Lăng!”
Phụ mẫu Tuân gia tìm nàng khắp nơi, lo lắng đến phát điên. Nhìn kỹ lại, thì thấy người đang đứng ngây ra bên cầu.
“Cha, nương, hai người tìm con bao lâu rồi?”
“Khoảng một khắc... Rốt cuộc con đã đi đâu vậy?”
Tuân Diệu Lăng thuận miệng đáp qua loa vài câu, cúi đầu trầm ngâm. Mới chỉ một khắc thôi sao? Rõ ràng nàng cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Tuân mẫu kéo tay nàng, nhưng tinh mắt phát hiện trên người nàng có thêm một mặt dây linh lan bằng vàng và một chuỗi vòng cổ anh lạc —— cho nên rốt cuộc đứa nhỏ vừa đi đâu vậy, sao về đã vàng ngọc đầy người thế này?
Chẳng mấy chốc, cả nhà ba người đều bỏ qua chuyện nhỏ này, tiếp tục vui vẻ dạo phố.
Nhưng hành trình sau đó lại khiến Tuân Diệu Lăng vô cùng thất vọng.
Nói thế nào nhỉ, nàng vốn nghĩ sau khi dẫn khí nhập thể, ngũ giác trở nên nhạy bén, có thể từ một biển hàng quán chọn ra món ngon nhất, lại thêm không sợ no bụng, đã đủ điều kiện để nàng ăn thả ga.
Nhưng sau khi đi hết quán này đến quán khác, nàng phát hiện —— bản thân coi thường những đồ ăn đó.
Một số là do điều kiện vệ sinh đáng lo ngại. Dưới con mắt phàm nhân có lẽ tạm được, nhưng dưới mắt tu sĩ thì đúng là cực hình.
Nhưng phần lớn là do đồ ăn chứa quá nhiều trọc khí*. Nguyên liệu đều từ phàm gian, không qua xử lý đặc biệt, với khả năng nhận biết linh khí, Tuân Diệu Lăng đã có thể phân biệt rõ lượng trọc khí bên trong chúng.
Đáng lẽ, nếu chỉ vì miếng ăn ngon, thì đánh đổi một chút trọc khí nhập thể cũng chẳng sao —— nhưng khi đồ ăn đến miệng, nàng lại nuốt không trôi. Có lẽ bản năng hấp thụ linh khí và tránh xa trọc khí của tu sĩ đã ảnh hưởng đến nàng.
Đi dạo một vòng, nàng không khỏi có chút chán nản thất vọng.
Thảo nào tu sĩ đều tích cốc, thì ra là vì lý do này. Sư phụ nàng cũng thật là, rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của nàng, lại không chịu nói rõ, bụng dạ thật xấu xa.
Bộ dạng “chán ăn” của Tuân Diệu Lăng lại khiến cha nương nàng hoảng sợ, thậm chí còn định nhi nữ đi khám đại phu. Tuân Diệu Lăng đành thú nhận: Nàng đã nhập đạo, bắt đầu tích cốc.
Nàng lục lọi trong pháp khí trữ vật sư phụ để lại, tìm thấy hai lọ Tích Cốc Đan. Sư phụ nàng cũng khá chu đáo, trên mỗi lọ đan dược đều dán giấy ghi tên, chỉ cần biết chữ là sẽ không nhầm —— Tích Cốc Đan vừa vào miệng liền tan ra, có cảm giác mát lạnh như nước tuyết, ngoài ra không có mùi vị gì khác, một viên xuống bụng, tinh thần sảng khoái, cơn đói biến mất.
——
Chú thích:
(1) Trọc khí: Chỉ tạp chất/tà khí.