Tạ Chước vốn tưởng tiểu hài tử này sẽ thất vọng, hoặc sau khi nhận ra sẽ giận dữ mắng hắn một tiếng “đồ lừa đảo!”
Nhưng Tuân Diệu Lăng chẳng có phản ứng gì, chỉ ngẩng đầu lên, đôi đồng tử sáng lấp lánh ngước nhìn hắn đầy mong chờ, như một chú mèo con mới sinh.
“Sư phụ, con có thể hỏi người một câu không?”
Tạ Chước: “… Con hỏi đi.”
“Sau khi dẫn khí nhập thể, cơ thể con có phải sẽ khác người thường không? Ví dụ như không bị khó tiêu, không bị sâu răng…”
“Về lý thuyết là vậy.” Tạ Chước buồn cười liếc nhìn nàng một cái, nói đầy ẩn ý: “Từ nay về sau, thứ quan trọng nhất với con chính là ‘linh khí’. Có linh khí, dù con không ăn không uống, thể lực cũng không suy giảm. Đạo gia gọi đây là ‘tích cốc’. Không ăn ngũ cốc, chỉ ăn sương uống gió, đương nhiên sẽ không khó tiêu, càng không có chuyện sâu răng.”
Tuân Diệu Lăng: “…” Rõ ràng điều nàng muốn hỏi không phải cái này!
“Thôi, không làm khó mèo con ham ăn nữa.” Tạ Chước dùng cán quạt gõ nhẹ lên đầu Tuân Diệu Lăng một cái. “Điều con nghĩ là đúng. Thể chất người tu hành đương nhiên khác người thường. Một khi bước vào tiên đồ, trăm bệnh tiêu tan.”
Tuân Diệu Lăng không giấu nổi niềm vui: “Đa tạ sư phụ! Còn thỉnh sư phụ đưa con về trấn Vân Khê, cha nương không tìm thấy con, giờ chắc đang sốt ruột lắm.”
Tạ Chước rũ mắt cười.
“Con nghĩ, hiện tại chúng ta đang ở đâu?”
Chớp mắt, cảnh vật xung quanh lập tức tan biến như vũ trụ tịch diệt. Không còn trăng sáng, bốn phía tối om, bên tai văng vẳng tiếng nước chảy róc rách quen thuộc cùng tiếng ếch kêu râm ran.
Tuân Diệu Lăng nhìn quanh, phát hiện bọn họ đã trở lại bờ sông dưới chân cầu.
“Đây là Súc Địa Thành Thốn* sao?”
“Chúng ta từ đầu chưa hề di chuyển.” Tạ Chước nói. “Vừa rồi con tiến vào ‘Thức Phủ Động Thiên’ của ta —— có thể coi là một tiểu thế giới tùy thân của ta đi.”
Hay lắm, hóa ra là không gian tùy thân!
Tuân Diệu Lăng vô cùng kính nể, nhảy cẫng lên: “Sư phụ! Con muốn học cái này!”
Tạ Chước cười ha hả: “Thức Phủ Động Thiên chỉ có đại năng* Nguyên Anh kỳ mới có. Con muốn? Mơ đi.” Dù nói vậy, nhưng Tạ Chước vẫn lục lọi trong tay áo hồi lâu, lấy ra một chiếc linh lan hình chuông vàng, dùng chỉ đỏ buộc vào cổ tay nàng.
“Đây là pháp khí trữ vật, con cầm chơi trước đi. Ta đã để sẵn trong đó một ít linh thạch và đan dược, phòng khi cần đến. Nghi thức ‘leo Tiên Thê’ sắp tới, ta nghĩ cũng không có tà ma nào dám lớn gan bắt cóc đệ tử dự tuyển đâu…” Tạ Chước nhìn chằm chằm vào tiểu đồ đệ mới ra lò của mình, ngắm một hồi, luôn cảm thấy không thể đối đãi nàng bằng lẽ thường.
Thế là hắn lại lôi ra một chiếc vòng cổ anh lạc lấp lánh, đeo lên cổ nàng.
Tuân Diệu Lăng cúi đầu nhìn, chính giữa vòng cổ treo một chiếc khóa trường mệnh mặt thú bằng bạch ngọc. Thân khóa phủ một lớp hào quang vàng nhạt, tựa như ráng chiều tụ lại. Hình mặt thú chạm khắc tinh xảo, uy nghiêm mà hiền hòa, thoáng nhìn tưởng chừng như sắp sống dậy cắn người.
Tạ Chước niệm một câu khẩu quyết, hào quang trên chiếc vòng thu lại, trở nên ảm đạm hơn, không còn bắt mắt nữa.
“Đây là đồ bảo vệ thần hồn của con, không có việc gì thì đừng tháo ra.”
“Với tà tu mà nói, Thiên linh căn chỉ có hai loại cám dỗ: Một là như con nói trước đó, luyện hóa con thành cái gì mà… Thập Toàn Đại Bổ? Hai là đoạt xá* thân thể con, mượn căn cốt của con để trùng tu.”
——
Chú thích:
(1) Súc địa thành thốn: Một pháp thuật cao cấp cho phép người tu đạo di chuyển cực nhanh, co rút khoảng cách đất đai (súc địa) thành chỉ một bước chân (thành thốn).
(2) Đại năng: Chỉ những nhân vật cực kỳ mạnh mẽ, có tu vi kinh thiên động địa.
(3) Đoạt xá: Xâm chiếm thể xác hoặc cướp xác.