Thường Ý Hoan bực bội nói: “Nàng ta chỉ đơn giản là đệ tử thân truyền của Quy Tàng Tông thôi sao? Đó là đệ nhất Trúc Cơ Tu chân giới chúng ta đấy! Ngươi, ta, tất cả đệ tử Linh Nhai Sơn chúng ta đến tham gia lịch luyện lần này gộp lại, còn chưa chắc địch nổi người ta!”
Nói xong, Tuân Diệu Lăng đã xách lồng đến gần. Nàng cười tủm tỉm, như một bức tượng ngọc, mặt mày toát lên vẻ thanh khiết thuần tịnh không vướng bụi trần, nhìn thế nào cũng không giống loại người ỷ mạnh hiếp yếu, không coi ai ra gì.
Nhưng người Tu chân giới, ai mà chẳng có vẻ ngoài tiên khí phiêu dật, khí độ phi phàm? Mọi người đều giỏi ngụy trang.
Thường Ý Hoan gượng cười, khách sáo chắp tay thi lễ nói: “Tuân đạo hữu. Xin lỗi, đêm qua ta phát hiện trận pháp mê tung khác thường này, nhất thời tò mò, nên thả không ít linh thú ra thăm dò, xem ra đã quấy rầy Tuân đạo hữu rồi.” Tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện nàng ta dẫn người đến tận cửa tính sổ.
Tuân Diệu Lăng gật đầu như chợt hiểu ra, cũng không nói tin hay không, ánh mắt quét qua mấy đệ tử Linh Nhai Sơn, cuối cùng không ngoài dự đoán dừng lại trên người Diêm Cố: “Vị đạo hữu này, nhìn có chút quen mắt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây