Tuân Diệu Lăng thấy đối phương hỏi rất khách khí, không chút ép buộc. Hơn nữa vị tiên sư này với nàng vốn chưa từng gặp mặt đã sẵn lòng “nạp tiền” cho nàng, chắc gia tư cũng khá dày… Lại thêm khí độ nhẹ nhàng, phong lưu hàm súc, xét về ngoại hình, thật sự không có gì để chê...
“Khụ. Xin thứ cho ta hỏi thêm một câu.” Tuân Diệu Lăng thận trọng hỏi: “Xin hỏi vị tiên sư này, xuất thân từ môn phái nào?”
“Ta là Tạ Chước, hiệu Huyền Vi chân nhân, đến từ Quy Tàng Tông ở Bồng Lai Châu, chấp chưởng Pháp Nghi Phong, một trong Cửu Phong (9 ngọn núi).”
Tiên nhân áo tím mỉm cười, khí thế ngạo nghễ hiện rõ: “Quy Tàng Tông ta đứng đầu Tam Tông Tứ Phái Thập Nhị Môn của nhân tộc. Người đời tôn xưng —— ‘Đông Hải Bồng Lai, Vạn Pháp Quy Tàng’.”
“Sư tôn của ta — Đông Thần đạo quân, đã phi thăng từ 700 năm trước.”
“Đại sư huynh của ta là Huyền Minh tiên tôn, hiện là chưởng môn Quy Tàng Tông, tu vi Độ Kiếp nhị trọng cảnh, đứng đầu Thiên Bảng.”
Theo từng danh hiệu vang dội được báo ra, đôi mắt Tuân Diệu Lăng càng lúc càng sáng. Tạ Chước vừa dứt lời, nàng lập tức quỳ xuống dập đầu một cái:
“Sư tôn tại thượng, xin nhận đồ nhi một lạy!”
Cái lạy này, Tuân Diệu Lăng dùng hết mười phần lực, nhưng trán vừa chạm đất đã được một làn gió mềm mại nâng dậy.
“Đứa nhỏ này, sao lại dập đầu thành thật như vậy.” Tạ Chước phất tay bảo Tuân Diệu Lăng đứng thẳng, còn chu đáo niệm một đạo “Tịnh Trần quyết”, phủi sạch lá trúc và bụi đất dính trên người nàng, “Lễ bái sư vẫn đợi sau khi con leo xong Tiên Thê rồi hẵng cử hành.”
Trên khuôn mặt sáng tỏ hơn trăng lộ vẻ đắc ý.
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ dọa chưởng môn sư huynh giật mình.”
“…” Tuân Diệu Lăng tự nhiên thấy buồn cười, “Đúng rồi sư phụ, ngoài con ra, người còn mấy đồ đệ nữa vậy?”
“Không có, chỉ mình con thôi.”
“Hả?”
“Hiện tại con là mầm non duy nhất dưới trướng vi sư. Tương lai, có lẽ con sẽ thay vi sư chấp chưởng Pháp Nghi Phong, tiếp nối mạch sư thừa này.”
Tuân Diệu Lăng thật không ngờ, mình còn có cơ hội làm “đại sư tỷ khai môn”?
Trong đầu nàng chợt lóe lên linh quang, tò mò hỏi: “Phải rồi sư phụ, vừa nãy nói nhiều như vậy, sao người không nói tu vi của mình, xếp thứ mấy trên Thiên Bảng?”
Tạ Chước chỉ vào mình: “Hỏi ta?”
Tuân Diệu Lăng: “Vâng.”
“Ta à.” Hắn gập quạt lại, gõ gõ vào lòng bàn tay, lười biếng nói, “Ta thì chẳng đáng nhắc tới.”
“Ta là đệ tử quan môn* của Đông Thần đạo quân, trước ta còn có năm vị sư huynh sư tỷ. 700 năm qua, tu vi của ta dừng ở Hóa Thần tam trọng cảnh, là người có tu vi thấp nhất trong số các phong chủ ở Quy Tàng Tông.”
Thấy Tuân Diệu Lăng ngơ ngác, Tạ Chước đại phát từ bi giải thích một chút.
Sau khi dẫn khí nhập thể, chính là tu sĩ Luyện Khí kỳ. Luyện Khí có tổng cộng 10 tầng, tiếp theo là 7 đại cảnh giới: Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo và Độ Kiếp. Mỗi đại cảnh giới lại phân thành 4 cấp độ: nhất trọng, nhị trọng, tam trọng và đại viên mãn.
Mà Thiên Bảng thì xếp hạng thực lực tổng hợp của tu sĩ. Nói đơn giản là xem ai có hy vọng phi thăng lớn nhất. Nhưng bảng này không phải tùy tiện xếp, mà do Thiên Đạo định đoạt, trăm năm cập nhập một lần.
“Ta 700 tuổi tu đến Hóa Thần tam trọng cảnh. Nhìn ra Tu chân giới, tu vi này không tệ. Nhưng ta là trưởng lão Quy Tàng Tông, với nguồn lực trong tay, cũng không tính là lợi hại.” Tạ Chước nói bằng giọng điệu hết sức tùy hứng, “Bọn họ đều cho rằng ta chỉ may mắn chiếm vị trí đệ tử của đạo quân, hiện tại không thể đột phá, chỉ là dựa vào tông môn, lãng phí tuổi thọ mà thôi.”
“Về phần Thiên Bảng…” Hắn cười cười, “Trên Thiên Bảng, không có tên ta.”
——
Chú thích:
(1) Đệ tử quan môn: Chỉ đồ đệ cuối cùng mà một sư phụ hoặc đạo nhân nhận trước khi chính thức đóng cửa không thu nhận thêm đệ tử nữa.