Sư Phụ Ngày Nào Cũng Cầu Xin Ta Đừng Đột Phá Nữa

Chương 1: Tu tiên là một bộ môn huyền học

Hết Chương Chương Tiếp

Sáng sớm.

Mây mù bao phủ sắc núi xanh biếc, như một bức tranh thủy mặc hư ảo.

Tuân Diệu Lăng ngồi trên xe la lắc lư, suýt nữa lại ngủ gật.

Tuân mẫu: “A Lăng, với thiên tư của con, chắc chắn sẽ được tiên sư thu nhận làm đệ tử.”

Tuân phụ: “A Lăng, cầu tiên vấn đạo là công đức vô thượng. Nếu con thật sự có cơ duyên, bỏ lỡ chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?”

Tuân Diệu Lăng: “Hai người nói đều đúng. Nhưng lúc về, chúng ta có thể thuê một cỗ xe ngựa không? Nếu không thuê được thì nghỉ thêm vài ngày ở trấn Vân Khê, con muốn đi dạo hội chùa Tiên Duyên Tiết.”

Cứ mười năm một lần, các tiên môn lại mở đại hội thu nhận đệ tử, đây là một sự kiện trọng đại, thế gian gọi là “Tiên Duyên Tiết”, rất nhiều nơi sẽ tổ chức hoạt động chúc mừng.

Điểm chiêu mộ đệ tử gần thôn của Tuân Diệu Lăng nhất nằm ở trấn Vân Khê, thuộc phạm vi thế lực của Thanh Lam Tông.

Không sai, đây là một thế giới có thể tu tiên. Còn bản thân Tuân Diệu Lăng vốn là một hồn phách đến từ dị giới. Nàng thật sự không ngờ rằng, đã xuyên không rồi mà vẫn phải trải nghiệm lại kiểu giáo dục cổ vũ bơm máu gà này.

Ở thế giới này, hầu hết các phụ huynh đều sẽ đưa con mình đi kiểm tra linh căn, cầu tiên duyên. Mức độ cuồng nhiệt không kém gì cha mẹ kiếp trước của Tuân Diệu Lăng thúc giục con cái đi thi biên chế.

Tuy nhiên, cầu tiên vấn đạo không phải giống như thi khoa cử, năm nay không đỗ thì ba năm sau thi lại. Linh căn có là có, không là không, đây là một bộ môn huyền học không thể dựa vào nỗ lực.

Khi bọn họ đến điểm chiêu mộ đệ tử, trời đã quá trưa. Dưới chân núi trống trải, đám người tụ tập đông nghịt, vây chặt lấy bàn đăng ký, như đàn kiến bu kín một vũng mật ngọt.

Một nam nhân tráng kiện khó nhọc đẩy nhi tử mình lên đầu hàng: “Tiên trưởng, tiên trưởng! Xin hãy nhìn hài tử nhà ta đi, thể trạng của nó nhất định là hạt giống tốt để tu tiên! Cho dù không được chọn, ngài đưa nó vào tiên môn làm tạp dịch cũng được, nó làm việc rất giỏi...”

Người phụ trách ghi danh là một đệ tử trẻ tuổi, mặc áo xanh, chẳng buồn ngẩng đầu: “Để danh bài lại, người không được nán lại đây.”

Nam nhân còn muốn nói thêm đôi câu thì từ trong đám đông có tiếng hét lên: “Ngưu Nhị! Ngươi xuất thân là kẻ chăn trâu, đừng mơ tưởng trèo cao vào tiên môn nữa! Tiên trưởng thu nạp đồ đệ đâu phải thu mua gia súc, nhìn thể trạng thì ích gì? Nhi tử ngươi đã 10 tuổi rồi mà đếm từ 1 đến 100 cũng không xong, tu cái gì mà tu?”

Lời vừa dứt, cả đám đông liền cười ầm lên.

Nam nhân lập tức đỏ mặt, quay đầu quát lớn: “Chu Đồ, đừng có đặt điều bôi nhọ nhi tử ta trước mặt tiên trưởng! Ngươi chỉ là một gã đồ tể mổ lợn, có giỏi hơn nhà ta là bao? Dám cản trở nhi tử ta cầu tiên, có tin ta liều mạng với ngươi không?”

Gã đồ tể Chu Đồ giấu mình trong đám đông khẽ cười lạnh, còn định thêm mắm thêm muối, xem ra hai nhà này vốn đã có hiềm khích từ trước.

Nhưng mà, hắn há miệng hồi lâu, lại chẳng thể thốt nên lời —— cổ họng như bị nhét đầy bông gòn, dù cố thở dốc cũng chẳng có bất kỳ âm thanh gì.

“Câm miệng.”

Đệ tử áo xanh phụ trách ghi danh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua đám đông, chuẩn xác khóa chặt vào Chu Đồ, giọng điệu không chút cảm xúc: “Kẻ quấy nhiễu việc tuyển chọn đồ đệ của tiên môn, phạt cấm nói bảy ngày.”

Đám đông ồn ào nháy mắt yên tĩnh.

Hay lắm, bảy ngày không thể nói chuyện, chẳng phải sẽ khó chịu lắm sao?!

Trán Chu Đồ lập tức toát mồ hôi lạnh, quỳ phịch xuống đất, dập đầu ba cái, sau đó quay đầu lồm cồm bỏ chạy.

Cho đến khi đệ tử áo xanh thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ghi danh, hàng người mới lại tiếp tục di chuyển.

——

Chú thích:

1. Tuân mẫu: Mẹ của Tuân Diệu Lăng

2. Tuân phụ: Cha của Tuân Diệu Lăng

3. Danh bài: Thẻ tên

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)